Đỗ Hâm cảm thấy mình đọc nhầm rồi, đọc lại từ đầu mấy lần nữa mà vẫn không dám tin, hỏi khẽ: “Thiếu gia, trong thư cổ viết, ý là Trịnh Linh Lệ đó có con của thiếu gia cậu sao?”
Phó Ngọc Thanh nói: “Chứ còn gì nữa?” Thật ra thời gian anh theo Trịnh Linh Lệ không phải là ngắn, cũng không dám quả quyết không phải của anh, Lạc Hồng Hoa bỗng dưng viết thư tới, quả thực khiến người ta phải tâm phiền ý loạn.
Đỗ Hâm chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng vô cùng, cậu hỏi: “Thiếu gia, cái này đúng không vậy?”
Phó Ngọc Thanh đứng dậy, chậm rãi đi tới đi lui, nói: “Nàng dám nói thế, e là có bằng chứng, cũng chẳng biết nàng đây là có ý gì nữa?”
Đỗ Hâm thầm nghĩ, chuyện này mà để lão gia với đại thiếu gia biết thì không đẹp đâu. Thấy sắc mặt Phó Ngọc Thanh khó coi thì biết trong lòng anh đương nhiên cũng đang lo cái này, bèn bảo: “Giờ còn chưa chắc chắn mà, thiếu gia, hay là tôi đi xem thử tí nhé?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Cậu đi xem sao, cậu nhìn được cái gì chứ?”
Đỗ Hâm nảy ra sáng kiến: “Mợ Tạ chắc phải nhìn ra được. Tôi dẫn mợ Tạ đi xem thử, nếu mợ Tạ bảo phải thì tính tiếp.”
Mợ Tạ là bà vú của Phó gia, năm đó đã đỡ đẻ cả hai anh em Phó gia, đương nhiên sẽ nhìn ra được.
Phó Ngọc Thanh cân nhắc giây lát rồi nói: “Chẳng qua ta thấy lạ thôi, tại sao nàng lại nói chuyện này với ta? Nàng thật sự không cần phải tự ra mặt mà.”
Đỗ Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053675/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.