Xong khi kể xong về hành trình của Phó Ngọc Thanh, tất cả mọi người đều ngồi im phăng phắc, một hồi lâu không nói nổi nên lời. Phó Cảnh Viên thở dài một tiếng mà nói: Man rợ hoành hành, vận nước suy tàn, đúng là khiến người ta bất lực mà.
Lục Thiếu Kỳ rất không thích nghe lời bi quan như vậy, sắc mặt không vui, nhưng lại ngại ông là cha của Phó Ngọc Thanh, không thể nổi giận nên đành phải nhịn xuống.
Phó Ngọc Thanh đi đường mệt mỏi, thấy mặt gã bực bội thì sợ gã lại nói gì đó, chỉ ngồi thêm lát nữa đã chia tay, đưa hai chị em họ về chỗ mình.
Phó Ngọc Hoa ngồi cùng xe với anh, lúc đi đường nói chuyện một ít, đưa anh về đến nhà rồi về một mình.
Mặc dù trong bụng Đỗ Hâm là cả một bầu tâm sự, nhưng trước mặt chị em Lục gia cũng không dám hỏi, chỉ chú tâm chạy lên chạy xuống đun nước dọn quần áo cho Phó Ngọc Thanh, thấy Lục tiểu thư vẫn chưa chung giường với Phó Ngọc Thanh thì trong lòng càng băn khoăn, chẳng lẽ định làm vợ chồng giả cả đời này hay sao?
Lúc cởi áo Phó Ngọc Thanh hỏi cậu Nam Kinh có chuyện gì không, Đỗ Hâm đáp: “Ở nhà thì không có chuyện gì cả, cơ mà thiếu gia cậu chẳng gửi một bức điện báo nào cho nhà sất, tôi sốt ruột muốn chết luôn đấy!”
Phó Ngọc Thanh áy náy đáp: “Tại cũng vội rối tinh rối mù, Thiếu Kỳ bảo đi đường cũng gửi suốt mà, ta còn tưởng mọi người đều biết chứ.”
Đỗ Hâm vừa nghĩ đến là thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053668/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.