Phó Ngọc Thanh thoáng ngưng lại, rồi hỏi hắn: “Đỗ Hâm đâu?”
Tú Sơn đáp: “Ông chủ Mạnh bảo hôm nay mới là chuyến của Đỗ Hâm.”
Phó Ngọc Thanh nổi giận, chẳng nói thêm gì nữa mà đi ngay ra ngoài, Tú Sơn vội vàng chạy ra đằng trước đẩy cửa cho anh. Phó Ngọc Thanh đi rất nhanh, Tú Sơn đành phải hớt hả chạy theo anh cả đường ra ngoài sân.
Người hầu thấy anh đi ra thì đã mở sẵn cánh cổng sắt lớn, Phó Ngọc Thanh ra ngoài, nhưng không thấy bóng dáng của Mạnh Thanh thì không khỏi sốt ruột, anh sợ Mạnh Thanh đã đi mất rồi, bèn hỏi Tú Sơn: “Anh ta chờ ở đâu?”
Tú Sơn cũng chịu, đành bảo: “Nguyên văn anh ta bảo chờ cậu ngoài cổng.”
Hai người đang nói thì bỗng Mạnh Thanh đi tới từ phía Tây tường ngoài, hắn cởi mũ, khách khí gọi một tiếng: “Tam gia.”
Phó Ngọc Thanh nín thở nhìn hắn, thấy biểu cảm của hắn không vui vẻ như mọi ngày, giọng cũng khàn hơn, đáy lòng bỗng nhói lên, nhất thời không biết nên đáp lời hắn thế nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ Mạnh, tôi mời ngài đến làm khách mà, sao ngài lại đứng ngoài mãi không chịu vào?”
Mạnh Thanh hơi lưỡng lự: “Hôm nay là ngày đại hỉ của tam gia, Mạnh Thanh vốn không nên đến quấy rầy.” Hắn liếc Tú Sơn một cái rồi nói, “Vị tiểu huynh đệ này bảo tam gia có việc dặn dò, chẳng hay tam gia gấp chuyện gì sao?”
Phó Ngọc Thanh nghe hắn nói những lời ấy mà trong lòng bỗng sinh giận, đi tới nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Em đi vào cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053657/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.