Phó Ngọc Thanh nghe vậy mà buốt cả sống lưng, cười gượng gạo: “Xưởng không phải của tôi, tôi còn thu xác làm gì.” Muốn hỏi Đỗ Hâm mà lại có chút không dám, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Lục Thiếu Kỳ khẽ cười lạnh: “Anh sợ cái gì? Trắng bệch cả mặt rồi kìa. Ngọc Thanh, điểm nào của anh cũng tốt cả, chỉ là gan bé quá đi mất,” gã đập điếu thuốc, bỗng nhớ đến chuyện nữa, bèn cả giận: “Nợ quá nhiều phong lưu nữa!”
Phó Ngọc Thanh biết không đắc tội nổi người này, không dám mảy may lộ ra chút sợ hãi nào, chỉ cười nói: “Nếu gan tôi to mà lại si tình thì hôm nay làm sao cậu gặp tôi được?”
Lục Thiếu Kỳ nheo mắt nhìn anh, suy nghĩ một lúc lâu, hình như đã ngẫm cẩn thận ý trong lời của anh rồi mới nhướng mày, dập tắt điếu thuốc, bực bội hỏi: “Tại sao lại không phải là tôi?”
Phó Ngọc Thanh cười: “Cậu lại nghĩ đi đâu thế, chẳng phải vì muốn gặp cậu nên tôi mới đến đây đấy sao?”
Nghe vậy Lục Thiếu Kỳ mới đắc ý gật đầu: “Vừa đúng lúc, tôi đang chờ anh đây, anh xong việc này rồi thì chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Phó Ngọc Thanh hỏi gã: “Cậu hầu bị án của tôi đâu?”
Lục Thiếu Kỳ nói: “Chuyện này thì tôi không quản.” Nhìn anh một cái rồi bảo, “Nó và Cộng đảng có liên lụy, đây là có chứng cứ rõ ràng, tôi không thả nó được.”
Phó Ngọc Thanh khẽ nhíu mày: “Làm gì có chuyện cậu không quản được? Cậu không lo thì cứ nói thẳng là được mà, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053603/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.