Trong lòng Phó Ngọc Thanh độp một tiếng, cười nói: “Chờ xong việc, cậu tới Thượng Hải, tôi sẽ đãi cậu ra trò.”
Lục Thiếu Kỳ trừng mắt liếc anh một cái: “Anh bắt tôi phải chờ lâu như vậy sao?” Sau đó đè giọng, thì thầm vào tai anh: “Tôi ở lại đây, tối anh về cùng tôi đi.”
Phó Ngọc Thanh không ngờ người này có thể nói toẹt ra như vậy. Nhưng đây rõ ràng là Hồng Môn Yến có đi mà không có về, làm sao anh đồng ý được?
Anh lập tức buông tay ra, đứng đắn nói: “Không được. Tôi không muốn ngày mai lại được người ta tặng mấy viên đạn làm quà gặp mặt đâu.”
Mặt Lục Thiếu Kỳ tối sầm: “Đã bảo hết rồi cơ mà, còn ai dám làm gì anh nữa đâu!”
Anh im lặng giây lát rồi nói, “Tôi đang ở nhà của Hãn Văn, tối không về thì không hay. Ngày nào cậu ta cũng phải đi trực, ban ngày cậu đến gặp tôi, được không?”
Lục Thiếu Kỳ nheo mắt: “Hãn Văn? Hãn Văn nào? Anh gọi thân thiết thế? Tối anh có về hay không thì liên quan gì đến hắn ta?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi bật cười: “Cậu ta á? Cậu nghĩ nhiều rồi. Cậu không quen Diệp Hãn Văn. Nhưng em gái đang du học của cậu ta đính hôn với anh cả tôi.”
Lúc này Lục Thiếu Kỳ mới cười, nhìn anh chăm chú rồi đặt tay lên đùi anh, chậm rãi vuốt ve. Phó Ngọc Thanh bị gã sờ đến hơi khó nhịn, đành phải giữ tay gã lại, cau mày nói: “Còn đang ăn cơm đấy.”
Lục Thiếu Kỳ nhìn anh chốc lát, sau đó mới hậm hực thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053599/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.