Phó Ngọc Thanh hiểu trong lòng người này đã mặc định đống hàng kia là thuốc phiện mất rồi, tuy bất đắc dĩ nhưng lại không thể giải thích nhiều, đành đùa: “Tôi muốn ăn chậm một chút, khỏi bị bắt đi đánh bài, ông chủ Mạnh cứ ngồi ăn từ từ cùng tôi là được.”
Mạnh Thanh cũng biết mình ăn chậm quá, hơi ngượng, bèn hỏi: “Không phải tam gia thích đánh bài sao? Sao lại không đi?”
Phó Ngọc Thanh liếc hắn một cái rồi mới nói, “Ở đây ít người, tiện để tôi nói chuyện với ông chủ Mạnh.”
Mạnh Thanh thoáng bất ngờ, nghiêm mặt nhìn anh nói, “Tam gia muốn hỏi gì? Nếu Mạnh Thanh biết, tuyệt sẽ không giấu diếm.”
Phó Ngọc Thanh không nhịn được mà khẽ cười, bảo hắn: “Cũng chẳng có gì đâu, chỉ muốn nghe ông chủ Mạnh kể chuyện hồi xưa của ngài thôi ấy mà. Lần trước còn chưa nghe đủ.”
Mạnh Thanh hơi khó hiểu nhìn anh, hỏi, “Thế là sao?” Sau đó lắc đầu lầm bầm: “Sao tam gia lại muốn nghe những chuyện đó chứ? Nhàm lắm.”
Phó Ngọc Thanh cảm thấy tâm trạng hắn có vẻ hơi trầm, ngẫm nghĩ rồi nói: “Ông chủ Mạnh coi như tôi chán đánh bài rồi đi. Chẳng lẽ không chịu kể cho tôi nghe sao?”
Mạnh Thanh ngước mắt nhìn anh, vẫn có phần không tin, “Tam gia muốn nghe thật à?”
“Thật mà,” Phó Ngọc Thanh nhịn không được mà bật cười, lại nói, “chút nữa tôi sẽ mời ông chủ Mạnh uống cà phê, ăn bánh. Chúng ta cứ ngồi đây đến tối, khỏi cần đi đâu.”
Mạnh Thanh nghe anh nói thế thì nở nụ cười: “Xem ra tam gia không muốn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053594/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.