Đỗ Hâm đã đoán được là anh sẽ giận rồi, chỉ là không ngờ anh sẽ đến mức cứ thế xé luôn cả bức thư mình tự tay viết.
Lúc nghe được tin này ở Vinh Sinh cậu cũng giận lắm, cậu đến chùa Từ Vân biết bao nhiêu lần rồi mà chưa một lần nào thấy ông chủ Mạnh không ở Thượng Hải cả, sao tự dưng lần này lại đi mất tiêu chứ? Ai có mắt sẽ biết ngay hắn ta đang trốn.
Đỗ Hâm sợ làm anh mất vui nên không nhắc tới chuyện này nữa, mà hỏi: “Chú Cảnh gửi đồ ở Nam Kinh tới rồi, còn gửi mấy lá thư theo nữa, cậu muốn đọc không?”
Phó Ngọc Thanh thấy hơi lạ: “Có chứ có phải không có điện thoại đâu, sao phải viết thư làm gì?”
Đỗ Hâm bèn lạch bạch chạy xuống cầm thư lên cho anh, lén lén lút lút hệt một tên trộm.
Có một bức là của bạn học cũ của anh, chắc sắp từ Anh về nên viết thư hỏi anh tình hình lề lối. Ba thứ chuyện này suy cho cùng viết giấy mực thì nhã nhặn hơn là điện một cú nhiều.
Còn một bức là thư tố cáo của phó quản lý xưởng dệt, nguyên một xấp dày cộm, ăn đứt cả thư con gái viết cho người yêu bạc tình luôn, anh chỉ đọc lướt qua là nắm ngay được tình hình.
Cuối cùng là mấy bức chỉ ghi mỗi họ tên và địa chỉ của anh, không còn gì khác. Chữ viết này nhìn hơi quen, anh ngờ ngợ mở ra xem, còn chưa đọc hết một bức, mặt đã biến sắc.
Đỗ Hâm trông biểu tình anh sai sai, bèn hỏi: “Thiếu gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053568/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.