Phó Ngọc Thanh thấy nụ cười của nàng thật rạng rỡ làm sao, không nhịn được đùa: “Dĩ nhiên là vì tôi tinh mắt nên mới nhìn ra được cô với ông chủ Mạnh không giống người khác đấy.”
Lạc Hồng Hoa nhẹ nhàng bĩu môi, nửa đùa nửa thật nói: “Đó là tam gia nhìn lầm rồi.” Phó Ngọc Thanh chẳng ngờ nàng sẽ đáp như vậy, chỉ cười: “Là cô Lạc không chịu chỉ cho tôi mà!” Lạc Hồng Hoa không khỏi cười: “tam gia, ngài vất vả lấy lòng anh ta như thế mà lại không biết anh ta là khó lấy lòng nhất đấy.” Còn bảo: “Nhưng ngài lại khác mọi người. Anh ta kính trọng ngài, coi trọng ngài hơn hẳn người khác, dù cho ngài chỉ mời anh ta một ly trà, anh ta uống vào cũng sẽ say.”
Phó Ngọc Thanh khẽ cười khổ: “Cô Lạc, tôi thật lòng muốn kết bạn với anh ta mà. Anh ta giúp tôi quá nhiều chuyện rồi, tôi lại không phải người lòng gan dạ sắt chi, chẳng lẽ tôi không nên báo đáp anh ta một chút sao?”
Lạc Hồng Hoa nghiêm túc gật đầu: “Tam gia ngài không phải người lòng dạ sắt đá, mà chính là tâm địa ngài quá tốt,” nàng bảo, “nói thật nhé. Tam gia, ngài không cần nhọc lòng vì chuyện này đâu. Ngài tặng anh ta cái gì cũng được. Nếu bảo trong mắt ảnh còn ai khác hẳn mọi người thì e là ngoài tam gia ra chẳng có ai đâu. Hôm qua tôi nhắc đến tam gia, chỉ đùa một chút với anh ta thôi, thế mà ảnh giận tôi luôn.”
Phó Ngọc Thanh ồ một tiếng: “Tôi không tin đâu, trước đây không phải ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053562/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.