Lục Thiếu Kỳ hơi ngỡ ngàng gắt lên: “Cái gì thế vậy?” dứt lời gã đẩy luôn anh ra, ngồi dậy xuống giường, Phó Ngọc Thanh không ngờ gã lại phản ứng như vậy, chưng hửng nói, “chắc là mất điện thôi, cậu còn định xem cái gì…” còn chưa hết câu, đã nghe thấy một tiếng rên đau bên cạnh giường, sau đó lại bộp một cái nữa, hình như có tiếng xương va vào vật cứng.
Phó Ngọc Thanh toát mồ hôi, chẳng dám ho he nữa, thế rồi anh nghe thấy tiếng lôi kéo nặng trịch, đoán là kẻ vừa đến đã lôi Lục Thiếu Kỳ ra ngoài rồi, anh bèn vội vàng thò tay lục khẩu súng lục trong túi Lục Thiếu Kỳ vứt trên giường, lần mò mãi mới chạm tới được, ngón tay đã lạnh toát. Một hồi lâu sau, đèn phòng lại bật sáng, có người đứng ở cửa khẽ gọi: “Tam gia, là tôi đây.”
Phó Ngọc Thanh hơi ngớ ra, nằm mơ cũng không nghĩ người tới lại là Mạnh Thanh, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, song không kìm được nỗi thất vọng thoáng qua. Anh biết anh cả đương nhiên sẽ không làm được chuyện kiểu này, cũng biết Mạnh Thanh cảm niệm ân tình của anh, những lời bộc bạch với anh đều xuất phát từ tận tâm can, bởi lẽ đó đến cứu cũng không có gì đáng bất ngờ. Có điều lòng thì nghĩ thế, tận mắt chứng kiến cảm xúc vẫn thật khác.
Anh vừa đóng cúc vạt áo trước vừa cười: “Ông chủ Mạnh, ngài chỉ đến chậm nửa bước thôi là tôi với cậu ta gạo nấu thành cơm rồi đấy.”
Ấy nhưng Mạnh Thanh lại đứng nghiêng người cạnh cửa, quay mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053540/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.