Tài xế ngập ngừng, đương lưỡng lự thì một chiếc xe kéo chạy tới bên cạnh. Người trong xe ra dấu một cái, tài xế trông thấy bèn đỗ xe lại.
Người trong xe kéo bước xuống, chẳng sợ chắn chềnh ềnh giữa đường mà cứ thế gõ lên cửa kính. Phó Ngọc Thanh ngó qua Đỗ Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, tên nọ nâng mũ lên, để lộ ra một gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là Lục Thiếu Kỳ đã mấy tháng nay chưa gặp. Phó Ngọc Thanh ngỡ ngàng, thế rồi nghe thấy gã hỏi không chút khách khí: “Làm sao? Xe này chính là tôi thuê đấy, bộ không định mời tôi vào ngồi cùng tí à?”
Phó Ngọc Thanh nghe giọng gã có vẻ không vui thì khẽ cười: “Tôi nghĩ cậu muốn ngồi bên này hơn.” Nói đoạn đẩy cửa xe đi xuống, ngả mũ với gã.
Lục Thiếu Kỳ đi vòng qua đằng sau xe tới trước mặt anh, híp mắt nhìn anh: “Anh có vẻ khoái ở Thượng Hải quá nhỉ?”
Phó Ngọc Thanh ừ tiếng, đưa tay ra điệu mời vào, tiếp đó mới đáp: “Nhờ phước lành của Lục công tử ấy mà, cũng vui, mỗi tội hơi gò bó xíu thôi.”
Lục Thiếu Kỳ vừa ngồi vào đã chộp lấy cổ tay anh, Phó Ngọc Thanh đành phải ngồi xuống theo gã rồi đóng cửa xe.
“Sao lại hơi gò bó?” Lục Thiếu Kỳ nhướng mày, nom bộ hùng hổ tợn, “tôi thấy ở Nam Kinh anh cũng đâu có sung sướng được thế này đâu? Uống rượu với ai đến tận nửa đêm đấy, không say không về cơ mà?” gã hơi dừng lại, ra chiều khinh khỉnh mười mươi: “hay là thật ra anh thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053537/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.