Những lời ấy hắn nói đến là chân thành, khỏi phải nói Phó Ngọc Thanh cũng xúc động theo, anh thầm nghĩ, hắn thế mà lại là một người trọng tình nghĩa đến vậy. Thế nhưng ngẫm thêm chút nữa thì lại thấy lời này hơi kỳ lạ.
Người bình thường vào lúc này, lẽ nào không nên nói: Nếu sau này có việc nào nhờ cậy được tôi, tôi tất sẽ vượt nước sôi lửa bỏng, chết ngàn vạn lần cũng không chối từ ư? Vẫn còn đang trên xe mà Mạnh Thanh đã nôn nóng bộc bạch tạ ơn anh rồi, chờ ăn xong hẵng nói không được sao? Thành thử cứ như thể hắn chắc chắn anh có chuyện khó xử, chỉ là không tiện mở miệng nói thôi vậy.
Phó Ngọc Thanh lại nhớ tới tấm thiệp mời được gửi đến khách sạn Vạn Quốc, còn cả cái gã mặc áo đen bám theo bọn họ nữa, anh hơi khó chịu, đừng bảo tên này đã về Nam Kinh hỏi chuyện rồi nhé? Đã hay vụ gây gổ tai tiếng bốn bể tại vũ trường giữa anh và Lục Thiếu Kỳ rồi, cho nên mới nói bóng nói gió không đầu không đuôi như vậy nhé?
Vừa nghĩ thế là anh thấy mất tự nhiên hẳn, song ngoài mặt chẳng hề biểu lộ, chỉ im lặng hồi lâu, cuối cùng mới khẽ bảo: “Ông chủ Mạnh đã nói thế thì tôi cũng chẳng giấu nữa. Thực chẳng dám giấu, ở Nam Kinh tôi đắc tội với một người, đến Thượng Hải kỳ thực là để lánh nạn mà thôi.”
Ánh mắt Mạnh Thanh chẳng mảy may có chút kinh ngạc nào, hắn thấy anh dừng thì toan mở miệng, nhưng anh lại giơ tay cắt ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053534/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.