Phó Ngọc Thanh có biết chuyện này đâu, song nghe chú Cảnh nói thế thì cũng yên tâm hơn chút đỉnh. Phó Ngọc Hoa ngẫm nghĩ, lại hỏi thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy, đoạn bảo: “Nếu hắn ta đã có ý tốt muốn mời em ăn cơm thì em cũng nên đi, không cần cố làm thân đâu, cứ để tự nhiên là được.”
Lâu lắm rồi Phó Ngọc Thanh chưa được anh ân cần chỉ bảo thế này, cứ ngỡ như đã quay về mấy năm trước vậy, anh cũng cười: “Anh cả nói phải,” rồi hỏi tiếp: “giờ em về khách sạn Gia Lạc nhé?”
Phó Ngọc Hoa nhíu mày: “Giờ cũng muộn rồi, thôi em ở nhà đi.” Anh nhìn anh, bỗng lại nói: “Thấy bảo Lục Thiếu Kỳ trốn khỏi bệnh viện An Khang mấy hôm trước đấy, em biết không?”
Phó Ngọc Thanh hơi ngạc nhiên, nghĩ bụng, Lục Thiếu Kỳ là một tên hỗn thế ma vương đích thực, đi làm cái chuyện khác người đó cũng chẳng có gì lạ lẫm, bèn cười ra chiều biết tuốt lắm: “Thì ra là vì thế nên mới đuổi em đi đấy hả?”
Chắc là lão gia lo Lục Thiếu Kỳ chạy tới nhà họ Phó ở Thượng Hải bắt người, xong còn sợ anh với Lục Thiếu Kỳ quả tình có dây dưa thật, nên mới nhân lúc chưa muộn đuổi anh ra ngoài, tránh cho hai người đụng mặt nhau.
Phó Ngọc Hoa thấy anh có vẻ ngạc nhiên, không giống như đang giả vờ thì thở dài: “Giữa em với cậu ta rốt cuộc là có chuyện gì? Bảo em đi trốn cậu ta, em còn không muốn đi hay sao?”
Phó Ngọc Thanh không khỏi cười: “Chính là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053530/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.