Lòng Phó Ngọc Thanh chùng xuống. Anh thầm nghĩ, chẳng qua anh chỉ nhảy cùng gái nhảy, uống một chút rượu thôi mà, có làm gì quá trớn đâu, nếu khách nhảy côn đồ muốn tranh giành với anh vì chuyện này thì hoàn toàn chẳng đáng. Xong còn thấy tên nọ đóng nguyên một cây đen sì, bám theo như tia chớp, anh càng kinh hãi, lẽ nào là nhà họ Lục?
Anh biết nhà họ Lục có chút quan hệ với cả hai phái hắc bạch ở Nam Kinh, lúc ở cổng Trung ương anh bị một tên bắn trúng cẳng chân. Cảnh sát tra đi tra lại mà chẳng tra ra được gì, chỉ bắt giam tên này, nói là cướp đường thôi.
Lòng Phó Ngọc Thanh lại tỏ như gương, bộ mấy cái lỗ thủng trên cửa xe kia là cho người mù xem chắc? Song anh vẫn chỉ cười tươi, còn mời cảnh sát trưởng ăn bữa cơm cảm ơn nữa.
Ở Nam Kinh mà còn bị bắn, nói gì đằng này ở Thượng Hải trời xa đất lạ, nếu thật sự đụng phải người nhà Lục thì có khi toi luôn cái mạng chứ đùa.
Giờ hẵng đang trên đường, Phó Ngọc Thanh bèn thấp giọng bảo phu xe: “Bác cứ đánh xe đến chỗ nào nhiều người vào ấy, càng náo nhiệt càng tốt!”
Phu xe vội vàng đánh xe đến đầu đường, Đỗ Hâm cuống cuồng nhảy xuống, không buồn đợi anh tìm tiền đã móc ngay một đồng bạc ra đưa cho phu xe, dặn ông ta đứng chờ trước cổng rạp hát. Phu xe nhận được tiền thì giật mình hoảng sợ, vui vẻ nhận lời ngay.
Phó Ngọc Thanh xuống xe, ngẩng lên nhìn, thấy trên bảng hiệu viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-hoai-bat-loan/1053528/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.