Không dám tin trừng to đôi mắt, lời thổ lộ của y một khắc trước thật sự làm cậu khiếp sợ.
Thiếu gia mới vừa nói… y yêu cậu? Y yêu cậu…
“…” Đôi môi mấp máy không thốt nên lời nhìn người trước mặt. Bây giờ nói cậu mất hứng là giả, nhưng mà, có thể là cao hứng sao? Thiếu gia sắp đính hôn rồi, liệu lúc này nói lời yêu thì có ích gì?
Một tuần sau, y sẽ cùng người khác đính hôn, và cậu với y cũng sắp mỗi người mỗi ngã. Nghĩ đến đây, nước mắt cậu lại một lần nữa trào ra. Dựa vào bả vai Lãnh Linh Dạ, Mâu Thần An nhắm chặt hai mắt, để mặc cho từng dòng lệ mặc sức tuôn rơi.
Đến lúc này, cậu mới biết thì ra cậu đã sớm yêu thiếu gia từ rất lâu rồi, chính là tình yêu này cậu không thể nói ra được, bởi vì nói ra chỉ làm tăng thêm nỗi bất lực mà thôi.
Cứ như vậy, chôn sâu tình yêu vào tận đáy lòng, đợi đến sau này gặp lại sẽ không phải thấy quá xấu hổ, đó là nếu như cả hai còn có cơ hội gặp lại nhau.
Còn bây giờ, chỉ cần biết thiếu gia cũng đã từng yêu cậu, vậy là đủ rồi.
Nhìn chăm chú Mâu Thần An, Lãnh Linh Dạ lại càng thêm siết chặt người trong lòng vào ngực.
Y sao lại không biết trong lòng Mâu Thần An đang nghĩ cái gì, lúc trước nếu y nói yêu cậu sẽ chỉ càng làm cậu thấy bất an, không có xác thực cũng không có cam đoan gì làm sao có thể khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ai/2734477/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.