Đến khi thân ảnh của nữ chủ nhân biến mất sau cầu thang, trong phòng khách chỉ còn lại duy nhất tiểu chủ nhân của Lãnh gia.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía y, chỉ thấy y không nói một lời, ôm lấy Mâu Thần An bước lên lầu, khi đi ngang qua Lý tổng quản thì ngừng lại, quẳng ra sau một câu rồi đi tiếp.
“Đem hòm thuốc đến phòng ta.”
“Dạ, thiếu gia.” Ngây ngốc một giây, Lý tổng quản nhanh chóng phản ứng, gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Lão cứ cho rằng thiếu gia sẽ trách phạt lão, dù lúc nãy là mệnh lệnh của phu nhân nhưng dù sao cũng là chính lão động thủ. Nhưng y lại chẳng hề nhắc tới, thậm chí cũng chẳng thèm liếc lão lấy một cái, như vậy… là ý gì? Thiếu gia không truy cứu sao?
Không, làm tổng quản ở Lãnh uyển nhiều năm như vậy, lão có thể tuyệt đối khẳng định thiếu gia không phải người dễ tha thứ. Nhìn khí tức âm trầm xung quanh y, hàn băng kia sao có thể dễ dàng dập tắt.
Nhìn bóng lưng của thiếu gia khuất dần, Lý tổng quản thở dài, lão có cần chuẩn bị cho việc bị sa thải hay không đây? Dù Lãnh Linh Dạ mới 12 tuổi, y vẫn là tiểu chủ nhân của Lãnh uyển, quyền lực rõ ràng không cần phải nghi ngờ. Nếu như y thật sự muốn sa thải lão, phu nhân cùng lão gia cũng sẽ không để ý.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, lão vẫn nên mau chóng đem hòm thuốc đến phòng thiếu gia là tốt nhất.
Khác với sự lo lắng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ai/2734432/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.