Khác với vẻ khiếp sợ của Đỗ Tĩnh Nhu, Mâu Thần An lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Y thật hảo hảo dễ nhìn, so với bất kì ai cậu từng nhìn thấy đều đẹp hơn rất nhiều. Bị con người xuất sắc trước mắt với vẻ ngoài hấp dẫn thu hút toàn bộ chú ý, làm cậu nhất thời quên cả rơi nước mắt.
Vừa mới về đến nhà, chỉ thấy có hai người đứng ở cửa ra vào, Lãnh Linh Dạ chỉ khẽ liếc sơ qua quần áo trên người họ thì nhìn ra ngày họ đến từ nông thôn. Không có chút hứng thú nhìn hai người, y trực tiếp bước ngang qua họ đi vào trong phòng.
“Thiếu gia, cậu về rồi?” Vừa thấy Lãnh Linh Dạ, tổng quản lập tức cúi đầu chào, gương mặt nghiêm khắc cùng lạnh lùng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy vui vẻ, ân cần nói: “Thiếu gia, cậu đói bụng chưa, tôi lập tức bảo hạ nhân chuẩn bị điểm tâm cho cậu.”
Nhẹ gật đầu xem như đáp lời, vẻ lạnh băng trên mặt không chút thay đổi.
Thấy Lãnh Linh Dạ gật đầu, hắn lập tức phân phó hạ nhân đến phòng bếp bảo đầu bếp chuẩn bị điểm tâm.
Lướt qua tổng quản, Lãnh Linh Dạ tiếp tục hướng đến cầu thang, giây tiếp theo quần áo lại bị người ta kéo lại. Thấy một cánh tay đen sẫm, y nhìn tiếp về phía chủ nhân cánh tay.
Cầm cái hộp được đóng gói tinh xảo trong tay, Mâu Thần An run run nói:
“Anh… anh làm rơi đồ.” Đưa cái gì đó trong tay tới trước mặt y, chứng minh cậu không nói dối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ai/2734411/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.