Vốn bọn họ có thể đợi ăn xong điểm tâm mới ra biển, nếu không vì lần kia bọn họ đi được nửa đường thì trời mưa to, phải chạy về nhà đụt mưa. Đợi cho đến khi mưa tạnh thì đã là hai giờ sau, khi đó đã là chín giờ, hai người vội vội vàng vàng chạy đến bờ biển rời bến bắt cá, lại bởi vì thuyền của họ không có cánh quạt như thuyền người khác, thành ra chậm một bước. Ngày đó đến lúc thu lưới, thu hoạch của bọn họ chỉ có bán thùng (thất thu).
Nghĩ đến bọn họ nếu rời bến sớm một chút, không có ở nhà ăn điểm tâm thì đã có thể rời bến trước cơn mưa to để đi bắt hải sản, tuyệt đối không có chuyện phải bán thùng. Từ lần đó về sau, bọn họ đều không ăn điểm tâm ở nhà mà dùng túi nhựa gói kỹ mấy ổ bánh mì mang theo trên người. Trong thời gian chờ thu lưới, hai người đem bánh mì ra ăn, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian vừa không chậm trễ việc rời bến.
Bởi vì hai người chỉ mang có hai ổ bánh mì, Mâu Đức Hưng mỗi lần đều đem bánh mì của mình chia lại một nửa cho đứa con, viện lý do là không đói bụng, nhìn nhi tử nhỏ bé ăn bánh mì, nụ cười dào dạt trên mặt lại càng thêm thỏa mãn. Như thường lệ mỗi ngày, đưa bánh mì cho đứa con, nhìn nó ăn xong, xoa xoa mẫu bánh mì trên miệng nó, Mâu Đức Hưng đứng lên chuẩn bị thu lưới.
Hỗ trợ phụ thân cùng nhau kéo lưới, đợi khi toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toa-ai/2734396/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.