5.
“Sao thế? Khó giải quyết lắm sao?”
Tống Tự An nhìn tôi chằm chằm bằng biểu cảm phức tạp.
Tôi không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Nếu anh không giải quyết được thì để tôi tìm người khác.”
Tốt xấu gì cũng là luật sư giỏi từ nước ngoài trở về, sợ là không nắm rõ hiến pháp trong nước.
Cảm thấy khó giải quyết cũng là bình thường.
“Thẩm Vân Sơ, em là heo à?”
“Hả?”
Nói tới nói lui cuối cùng sao lại thành chửi người ta thế nào?
“Anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”
Tống Tự An mất kiên nhẫn nói: “Chuyện đơn giản như vậy, gọi thẳng bố thằng bé đến giải quyết không phải là xong à?”
Vô nghĩa!
“Nếu đơn giản như vậy thì tôi tìm anh làm gì?”
Tống Tự An ngước mắt nhìn tôi: “Sao?”
Tôi hung dữ trợn mắt nhìn Anh: “Chết rồi, anh ấy là Hoa kiều.”
Tống Tự An bị chọc tức, bằng không thì Anh cũng sẽ không nói: “Thẩm Vân Sơ, em giỏi thật!”
“Đừng lảm nhảm, hiện tại anh nói xem phải làm thế nào đây?”
Giấy nhập học của Mộc Mộc đó, không thể chậm trễ được nữa.
“Muốn lấy lại tiền chỉ sợ không giải quyết được trong vòng một hai ngày, vấn đề quan trọng trước mắt không phải là giấy nhập học hay sao?”
“Ừ, đúng là vậy!”
Tống Tự An ung dung uống nhấp một ngụm cà phê, lạnh lùng nói: “Tôi có phải phòng tuyển sinh đâu, tìm tôi cũng chẳng giải quyết được.”
Tôi suýt chút nữa phun ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vuong-nhu-nuoc/2953907/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.