12.
“Mấy ngày nữa anh phải đi công tác, khi nào Mộc Mộc nhớ anh thì đưa nó đến nhà chơi.”
Nhìn vật nhớ người? Suy nghĩ của Tống Tự An thật kỳ lạ.
Tuy nhiên chìa khóa này tôi không thể nhận. Vạn nhất nhà anh mất thứ gì rồi ăn vạ lấy tôi thì phải làm sao?
“Cái này hình như không hay lắm? Mấy ngày nữa Mộc Mộc phải tham gia lớp học thêm, chắc cũng không rảnh để nhớ anh, không cần để lại chìa khóa.”
Tống Tự An ôm hai tay, cười như không cười nhìn tôi: “Có mất thứ gì thì cũng không đổ cho hai mẹ con đâu.”
“A, làm sao anh biết…”
Nhìn sắc mặt càng ngày càng đen đi của anh, rốt cuộc tôi cũng không nói ra hai chữ ‘ý nghĩ’.
Tống Tự An nhếch môi cười trào phúng, hỏi: “Trong lòng em tôi là người như vậy sao?”
“Tất nhiên không phải.”
Nhưng đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh, tôi suýt chút nữa tặc lưỡi: “Tôi…Ha ha.. chẳng phải mấy năm nay tôi luôn như vậy sao?”
Giọng Tống Tự An trầm ấm như rượu nguyên chất được ủ lâu năm: “A Sơ, em có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh.”
Tôi nuốt nước miếng, lấy cớ thời gian đã khuya, ôm Mộc Mộc chào tạm biệt anh.
Vài ngày sau, đúng là không thấy xe của Tống Tự An ở bãi đậu xe của chung cư.
Nếu không phải trợ lý thúc giục tôi thì tôi đã quên mất nhiệm vụ livestream ba lần một tuần.
“Chị A Sơ, nếu chị còn không livestream nữa thì các fan sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vuong-nhu-nuoc/2953902/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.