Ánh bình minh đầu mùa đông hữu khí vô lực không thể xua tan cái rét xuyên qua khe cửa đánh thức mĩ nhân đang say giấc nồng.
Đầu Tô Vũ đau muốn nổ tung, các dây thần kinh não căng ra hết cỡ, từng dòng kí ức như thủy triều ùa về, ngày hôm qua nàng đang ôn tập, sau đó ngủ gục, sau đó cứ như thế nàng ở nơi này, vậy việc nàng xuyên qua là sự thật sao?
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, một thiếu nữ kiều diễm không ngừng lá hét. Tiếp theo sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn trên con trống trải, khiến vài con chim giật mình nhảy loạn, tiếng chân càng ngày càng gần đến gian phòng Tô Vũ trụ. Một loại dự cảm không hay làm Tô Vũ sợ hãi.
Cửa phòng đột mở, tiến vào là một vài khuôn mặt làm Tô Vũ kinh diễm, thật sự quá dọa người, năm nam trích tiên và một nha đầu. Tô Vũ cẩn thận đánh giá từng người một, mỗi khuôn mặt,đều mang một biểu cảm, nhưng nhiều hơn đó là chán ghét cùng hả hê xem người khác gặp nạn, đặc biệt là tiểu nha đầu kia, rõ ràng trong ánh mắt nàng ta là thập phần vui sướng khi thấy Tô Vũ bị thương, lại còn mang theo một phần giả tạo quan tâm, thật sự che dấu cảm xúc quá kém cỏi, còn nghĩ rằng Tô Vũ cô không nhìn ra, cũng không nghĩ cô là loại người nào, sống trên đời 20 năm trời không lẽ nhìn không ra tâm cơ của một tiểu nha đầu 15, 16 tuổi? hơn nữa cô còn có kí ức của cỗ thân thể này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vu-xuyen-qua-ky/3176701/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.