Tiên ba, thi cầm.
Tư Đồ Phong Vân y phục thanh mát thoát tục, ưu nhã ngồi xuống trên đài, cả người tản ra khí tức khiến Tô Vũ thấy thật thanh thản. Ngón tay thon dài của hắn lướt qua dây đàn, uyển chuyển khéo léo vẽ ra bức tranh sơn thủy động lòng người, tiếng đàn lúc đầu thanh thoát nhẹ nhàng như cánh hạc bay giữa bạt ngàn sương gió, những đỉnh núi cao uy nghi che chở chốn bồng lai tiên cảnh bên dưới, một mảng xanh xinh đẹp. Phong cảnh đột chuyển, cánh hạc lượn vòng tinh tế theo vách núi tiến xuống, có tiếng thác nước róch rách chảy, một chú cá nhỏ khoái hoạt vui đùa búng nước lên cao...kết thúc khúc nhạc là hình ảnh cánh hạc cô độc trên đỉnh núi. Tô Vũ bất chợt trầm mặc bỏ qua không khí rộn ràng khen ngợi, bỗng chốc trong đầu nàng lóe lên một khúc nhạc.
Đối diện Úy Trì Phong Vân, Tô Vũ vẫn duy trì thái độ trầm mặc, bàn tay nhỏ nhắn miết nhẹ trên cầm, khảm sâu bi thương trong lòng một lần nữa trào ra tạo nên thứ ấm thanh cô độc cao ngạo phiêu tán trong không trung.
"Ta đã từng không chỉ một lần khóc, đã khóc rất nhiều
Ngày ấy trên đỉnh núi ngươi buông tay ta ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngươi mãi sẽ không bao giờ biết ta đã tổn thương vì ngươi nhiều như thế nào
Ta đã nói nếu có kiếp sau giữa vạn người ta sẽ không cần gặp lại ngươi nữa
Nhưng thật lòng vẫn muốn dựa vào ngươi tìm hơi ấm an ủi bản thân.
Ngươi của quá khứ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vu-xuyen-qua-ky/3176692/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.