Có lẽ là vì say, hai má Lý Tâm Ngọc nhợt nhạt một mảng hồng hồng, càng khiến sóng mắt doanh động, thoáng như gió đông thổi qua làn xuân thủy. Bùi Mạc nhìn nàng, chỉ cảm thấy trước ngực bị thiêu nóng đến hốt hoảng. Hắn thay nàng thu thập xong chén rượu, đem bầu rượu cất đi xa một chút, thấp giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật người, vui vẻ một chút, đừng náo loạn.”
Suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Lý Tâm Ngọc lắc lắc đầu óc hỗn độn, mơ hồ đáp: “Ngươi yên tâm, trong lòng bản cung hiểu rõ.”
Đang nói, Trần thái phi đến đây mời rượu, Bùi Mạc không thể để lộ quá thân thiết với nàng, liền lui ra một chút. Thái phi mời rượu, Lý Tâm Ngọc dù sao cũng là vãn bối, không thể chối từ, liền cười cùng nàng uống một chén. Rượu ấm áp vào bụng, Lý Tâm Ngọc cười hỏi: “Nghe nói thái phi nương nương là người Thục Xuyên? Đáng tiếc bản cung ăn cay không được, chỉ chuẩn bị canh nhạt đầy bàn, không biết có hợp khẩu vị của thái phi nương nương không. Nếu không hợp, nương nương cứ việc nói với bản cung, bản cung để nhà bếp làm cho ngài một phần khác.”
“Ôi, trông Tương Dương nhà ta nói ngọt này!” Trần thái phi một thân trang sức lấp lánh phát sáng, phác họa mặt mày tinh xảo, cười nói: “Ta gả đến Trường An mười tám năm, sớm đã quen ăn thức ăn Trường An, cũng đã quên vị cay nồng của thức ăn Thục Xuyên rồi.”
Tầm mắt Lý Tâm Ngọc rơi vào trâm cài đầu của Trần thái phi, kim trâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vang-nam-ngoc/2996074/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.