Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay, những cơn mưa đầu đông bắt đầu kéo đến, cả thành Trường An chìm trong một màn nước mưa ướt át.
Lý Tâm Ngọc không bước ra khỏi cửa, lại đặc biệt đến thư phòng kiểm tra sổ sách trong thư phòng. Bên trong cuốn “Đế Ký” có ghi chép một chút về Thanh Hồng kiếm.
“Năm thứ 3 đời Duệ Tông Quảng Nguyên, đại tướng quân Bùi Hồ An chỉ huy binh mã đánh lùi cường địch Hung Nô, chiến công hiển hách, nay phong là Tiêu Quốc Công, ban thưởng Thanh Hồng kiếm cổ, biểu dương lòng trung nghĩa, dũng mãnh… Sau khi Duệ Tông chết, Thành Đế kế vị, yên bình được 7 năm thì Uyển Hoàng hậu bỏ mạng tại bãi săn, Thành Đế giận giữ một mực truy tội Bùi gia, cho người phóng hỏa diệt tộc, từ đó Thanh Hồng kiếm không biết tung tích.”
Lý Tâm Ngọc nhét miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng, khép cuốn sách lại, thở dài một tiếng.
Thanh Hồng kiếm này sao sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại ngay lúc này xuất hiện trước mặt Bùi Mạc. Rõ ràng là vận mệnh trêu ngươi, mọi lúc mọi nơi đều nhắc nhở Bùi Mạc rằng Lý gia đã gây ra tội nghiệt với gia tộc hắn.
Lý Tâm Ngọc tâm tư phức tạp nhìn cây trường kiếm trên bàn trà, do dự chốc lát, cuối cùng cầm lấy nó đi về phía đình viện, lớn tiếng gọi:
“Tiểu Bùi Mạc, lại đây!”
Bùi Mạc vốn không đứng ở xa, đang khoanh tay dự vào cột trụ ở hành lang, nhìn từng giọt mưa tí rách từ trên ngói rớt xuống. Hôm nay Bạch Linh phụng mệnh ra ngoài, hắn nhận nhiệm vụ thay nàng bảo vệ Tương Dương công chúa. Nghe tiếng Lý Tâm Ngọc gọi, hắn không hề nghĩ ngợi bước đến. Lý Tâm Ngọc đưa Thanh Hồng kiếm đến trước mặt hắn, cật lực giả bộ lơ đãng nói:“Ta vốn không có hứng thú với binh khí, chủ yếu muốn thắng bọn họ cho vui. Có điều nếu nguoi thích thanh kiếm này thì giữ lấy đi.”
“Cho ta?”
Bùi Mạc đứng thẳng người, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tầm mắt hắn rơi vào Thanh Hồng kiếm trên tay Lý Tâm Ngọc, trong nháy mắt ký ức về một Bùi gia vẻ vang tràn đầy chí khí nam nhi lại ùa về.
“Mạc Nhi, con của ta! Đợi sau này con trưởng thành, lập được chiến công đầu tiên trên chiến trường, ta sẽ truyền thanh kiếm này lại cho con, tín ngưỡng Bùi gia ở ngay trên thanh kiếm này, có nó Bùi gia sẽ mãi mãi trường tồn.”
Lời phụ thân nói năm hắn 12 tuổi vẫn còn văng vẳng bên tai, từng câu từng chữ như đao khắc rõ ràng đến vậy, lại xa xôi đến thế. Hắn không quên được trước khi chết, phụ thân hắn đỏ mắt ngửa mặt lên trời, tiếng hét đầy bi phẫn:“Trời xanh không có mắt, giữa đường gặp phải hôn quân!”
Mà đứa con gái của hôn quân năm ấy, hôm nay lại mở to đôi mắt đơn thuần vô tội, đem thanh kiếm này trở lại bên mình. Trong nháy mắt, Bùi Mạc do dự. Lý Tâm Ngọc rõ ràng biết đây là mối đe dọa, lẽ nào không sợ hắn cầm thanh kiếm này giết mình sao? Hay là nàng đang cố tình thăm dò hắn?
Yết hầu Bùi Mạc giật giật, đáy mắt trùng điệp mây mù, cuối cùng lại khôi phục bình tĩnh. Một lúc lâu hắn hỏi lại:“Công chúa thật sự muốn cho ta thanh kiếm này?”
Lý Tâm Ngọc thầm oán:“Phí lời! Ta mặt dày xin kiếm này từ phu nhân nhà Trung Nghĩa Bá cho bằng được, nếu không phải vì muốn vật về chủ cũ, chẳng lẽ đem về để gọt hoa quả?”
“Kiếm này trước kia thuộc về Bùi gia, ngươi cũng họ Bùi, ta nghĩ có lẽ nó và ngươi có chút duyên phận. Nếu ngươi không thích, ta lại đem nó cho Bạch Linh vậy.”
Lúc nói ra những lời này, đôi mắt nàng không ngừng liếc trộm phản ứng của Bùi Mạc.
“Đừng!”
Bùi Mạc theo bản năng đưa tay nắm chặt lấy vai Lý Tâm Ngọc, một tay khác lướt qua người nàng, một nửa vòng qua eo nàng tựa tư thế thân mật rồi đoạt lấy Thanh Hồng kiếm trên tay nàng. Lý Tâm Ngọc quay lưng về phía hắn, không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc hưởng thụ khoảnh khắc mờ ám kia.
Hai người chỉ vừa chạm nhau đã tách ra ngay. Bùi Mạc rút kiếm ra một tấc, sắc bén đến kinh ngạc. Lưỡi kiếm phản chiếu đôi mắt ác liệt của hắn, khóe miệng nhợt nhạt cong thành nụ cười:“Thanh Hồng kiếm này là công chúa vì ta mà đoạt về.” Ngữ khí khẳng định chắc chắn.
Lý Tâm Ngọc bị nhìn thấu liền chột dạ, lại cứng miệng nói:“Bớt ảo tưởng đi! Trời chưa tối đã bắt đầu nằm mơ.”
Bùi Mạc học vẻ mặt như có như không của Hạ Tri Thu, lại không nhịn được bật cười, đôi mắt đen láy trầm ổn bỗng lóe lên một tia vui vẻ không dễ phát giác:“Công chúa ban thanh kiếm này cho ta, ta cảm thấy vô cùng vui vẻ. Coi như đây là tín vật của công chúa cho ta vậy.”
Hai chữ “tín vật” này làm Lý Tâm Ngọc vô cùng khó chịu, nàng đưa tay cướp lấy thanh kiếm trên tay Bùi Mạc:“Tiếp tục nói nhảm nữa thì trả lại đây.”
Bùi Mạc ỷ mình cao, đem kiểm giơ lên trời, Lý Tâm Ngọc dù có nhảy dựng lên cũng không với tới.
Lý Tâm Ngọc duỗi thẳng tay, tay áo rộng sượt về phía sau lộ ra cánh tay nhỏ trắng mịn. Tầm mắt Bùi Mạc rơi vào cổ tay trắng như ngọc của nàng, con mắt bỗng trở nên thâm sâu, chỉ cảm thấy Tương Dương công chúa là một cô nhóc chưa trưởng thành, cũng không đáng ghét như trong lời đồn.
Nàng vốn sinh ra đã mang vẻ đẹp khiến người ta yêu thích, lúc cười rộ lên lại càng xinh đẹp vạn phần.
Bùi Mạc thích nhìn nàng cười, thuần khiết xinh đẹp, dường như có thể xóa tan mọi ưu sầu. Không hiểu sao Bùi Mạc buông xuống không ít đề phòng với nàng, không chút nghĩ ngợi nói:“Người đối đãi với ta không giống như đối đãi với một nô lệ thấp hèn, ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của người.”
“Ai quan tâm đến ngươi, bổn cung có đến 26…”
“Biết rồi, 26 tên nam sủng, công chúa đã nói hàng chục lần rồi.”
Vừa nhắc đến mấy tên nam sủng, mấy tầng u ám vừa được gạt đi lại phủ kín tần mắt Bùi Mạc. Hắn mang theo giọng điệu ghen tuông, hỏi:“Thêm cả Thái sử đại nhân Hạ Tri Thu là 27 rồi? Công chúa định bao giờ để bọn họ xếp hàng rồi dắt đi chơi?”
“Bùi Mạc, ngươi thực sự càng ngày càng lớn mật, ai cho ngươi cái gan nói chuyện như vậy với bổn cung?”
Lý Tâm Ngọc không thích cái dáng vẻ hùng hổ dọa người này của hắn, cảm giác như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, khó mà khống chế. Nàng dựa vào cột trụ, đưa tay sờ lên hoa văn chạm trổ trên cột, gầm gừ nói:“Bổn cung có bao nhiêu nam sủng thì liên quan gì đến ngươi?”
“Đương nhiên có.” Bùi Mạc suy nghĩ một chút, khó khăn nói tiếp:“tính cả Thái sử đại nhân nữa thì ta chỉ xếp thứ 28, nếu thêm 2 tên nữa, vậy ta tụt khỏi hạng 30, tức là cả tháng đều không đến lượt mình hầu hạ công chúa rồi!”
“Ngươi……..” Lý Tâm Ngọc trợn mắt, há hốc mồm nhìn Bùi Mạc, một lúc sau mới run giọng hỏi:“Ngươi uống nhầm thuốc sao? Ngươi có đúng là Bùi Mạc không vậy?”
Bùi Mạc làm như không nghe thấy, quay mặt tránh đi nhưng ngữ khí lại càng hùng hổ:“Ta đến trước Hạ Tri Thu, ta muốn xếp trước hắn!”
“.………….”
Lý Tâm Ngọc thu lại vẻ mặt cười đùa, bày ra dáng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có. Nàng trầm mặc một hồi, dường như lạc vào vòng xoáy của hồi ức, lát sau mới gằn từng chữ:“Đây không phải vấn đề trước sau. Bùi Mạc, bổn cung nói cho ngươi biết, ngươi là đả nô của bổn cung, không phải nam sủng.”
Bùi Mạc buông mắt xuống nhìn nàng, lông mi run rẩy, khẽ hỏi:“Có gì khác nhau sao?”
Lý Tâm Ngọc ngẩn người nhìn Bùi Mạc, ánh mắt hắn lấp lánh mà thâm sâu, đó là ánh mắt già trước tuổi:“Ta chưa bao giờ đối xử với ngươi như là nam sủng. Ai cũng có thể, chỉ ngươi là không.”
Mưa đông man mác buồn, tiếng chim nhạn kêu xa xăm, tiếng mưa rơi tí tách trên những bậc thang…
Từ ngày hắn đến Thanh Hoan điện, trên mặt Lý Tâm Ngọc luôn là bộ dạng cợt nhả cười đùa, đây là lần đầu tiên Bùi Mạc thấy nàng nghiêm túc đến vậy. Tại khoảnh khắc đó, Bùi Mạc quên mất mục đích ban đầu hắn tiếp cận nàng, hắn chỉ biết hiện tại trong hắn tràn ngập cảm giác không cam lòng cùng mất mát,
Bùi Mạc thậm chí không thèm ngẫm nghĩ rốt cuộc tại sao bản thân lại không cam lòng. Trầm mặc trong chốc lát, hắn vẫn mở miệng hỏi:“Tại sao ta không thể?”
Tại sao?
Đáp án này, Lý Tâm Ngọc đã dùng cả sinh mệnh đời trước để trải nghiệm rồi. Nàng không muốn Bùi Mạc lại đi tiếp con đường của đời trước, nàng chỉ muốn hắn yên phận làm một trung khuyển bên mình, một kẻ sẽ không quay đầu lại cắn chủ nhân. Có lẽ sẽ có một ngày, đợi cừu hận trong hắn tiêu tan, nàng sẽ thả hắn cao chạy xa bay…
“Là vì tướng mạo ta không bằng bọn họ? Hay như ca ca của công chúa đã nói, thân phận đầy tớ của ta không xứng với người?”
Không đợi được đáp án mình muốn, Bùi Mạc lại hỏi thêm lần nữa, biểu hiện chăm chú như đang đợi thầy giáo giảng bài.
Lý Tâm Ngọc không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn. Mắt hắn quá sâu, sâu đến mê người, dường như chỉ cần sơ suất một giây sẽ chết chìm trong đó.
Nàng nói:“Ngươi là đả nô, làm tốt nhiệm vụ là được, kiếm trong tay ngươi là để vì ta mà phá bỏ mọi chông gai, chỉ vậy mà thôi.”
“Ta không hiểu, vì sao người đối tốt với ta, lại không cho ta thân cận người…”
“Không hiểu thì cũng không cần hiểu. Sống trên đời đôi khi hồ đồ lại là chuyện tốt.”
Lý Tâm Ngọc không những không giận mà còn cùng Bùi Mạc cười cười:“Cũng may chủ nhân của ngươi là ta, nếu gặp phải người khác có lẽ đã không giữ được mạng từ lâu rồi.”
Ngón tay Bùi Mạc vuốt ve chuôi kiếm, trầm giọng nói:“Ta biết công chúa bản tính không xấu, mới dám nói lời thật lòng.”
“.………”
Câu nói này rất quen tai, rèm mi Lý Tâm Ngọc run rẩy buông xuống.
Kiếp trước cũng là ở Thanh Hoan điện, Bùi Mạc đứng dưới tán cây ngân hạnh vàng, dùng đôi mắt đỏ thẫm nhìn nàng, cười tự giễu:“Nghe đồn thì không thể tin hết, ta biết bản tính ngươi không xấu. Nhưng ngươi lại là kẻ quá đa tình, đa tình đến mức vô tình. Ngươi đối với người khác tốt bao nhiêu, lại dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào lồng ngực ta bấy nhiêu…”
Kiếp trước Bùi Mạc xem thường nàng, lạnh nhạt với nàng lại càng khiến nàng muốn trêu ghẹo hắn, đến khi trêu ghẹo xong thì phủi tay bỏ đi. Kiếp này Lý Tâm Ngọc chỉ muốn đơn thuần làm ân nhân của hắn, để hắn từ bỏ ý nghĩ báo thù, nhưng Bùi Mạc lại giống như miếng keo da chó không gỡ ra được. Bánh răng vận mệnh không biết đã bị trật ở đâu, càng đi lại càng xa. Nhưng nếu Bùi Mạc biết, ngày đó ở Bích Lạc cung chính miệng nàng ra lệnh giết hắn, hắn còn nghĩ nàng là người tốt sao?
Nghĩ đến kiếp trước, Lý Tâm Ngọc hỏi:“Bùi Mạc, ngươi cũng muốn đoạt được sự ưu ái của ta? Trên đời này những kẻ dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận ta rất nhiều. Bọn họ vì tiền, vì quyền, vì sắc… còn ngươi? Ngươi vì cái gì lại tiếp cận ta?”
Ánh mắt băng giá của Lý Tâm Ngọc quét qua xung quanh, ngân hạnh tung bay, Bùi Mạc nhìn thấy cả sự kinh ngạc của mình trong đôi mắt nàng.
Hắn nghiêng đầu qua hướng khác, bàn tay vô thức đưa lên sờ sờ mũi. Trong chốc lát, hắn đặt thanh kiếm xuống đất, quỳ xuống ngẩng đầu nghiêm túc nói:“Mang ta đến đấu trường, ta sẽ chứng minh cho người thấy, người đối tốt với ta là đáng giá.”
Làn gió thổi qua mái tóc dài đen nhánh từ bả vai buông xuống của hắn càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn.
Từ khi đến Thanh Hoan điện, da hắn trắng lên không ít, thân hình cũng ngày càng mạnh mẽ, so với lần đầu gặp càng thêm kinh động lòng người.
Tầm mắt Lý Tâm Ngọc rơi vào dấu ấn trên cổ hắn, ánh mắt dao động, lảng sang chuyện khác:“Trong thư phòng bổn cung có quyển “Đế ký”, ngươi đi lấy đem đến đây cho ta.”
Bùi Mạc nghi hoặc nhưng vẫn vâng mệnh đứng dậy, tiến vào thư phòng, rất nhanh chóng tìm được vị trí quyển sách nằm trên giá. Hắn bước đến, nhưng khi ngón tay chạm tới quyển “Đế ký”, Bùi Mạc bỗng nhiên dừng lại.
Quay đầu, Lý Tâm Ngọc quả nhiên đang dựa vào cửa nhìn hắn cười rạng rỡ:“Thư phòng của ta sách vở lộn xộn như vậy mà chỉ chốc lát ngươi đã tìm được nó, xem ra ngươi rất quen thuộc nơi này.”
Bùi Mạc bình tĩnh thu tay về, trấn định nhìn Lý Tâm Ngọc.
Hắn biết mình bị lộ, Lý Tâm Ngọc đây là đang thử hắn.
Bùi Mạc không biết mình bị lộ từ lúc nào, sao lại lộ? Hắn trước giờ là người cẩn thận, mỗi lần lẻn vào đây đều đem sách xếp lại bình thường, sao Lý Tâm Ngọc có thể phát hiện ra được?
Nàng sẽ giết hắn sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.