Chương trước
Chương sau
Lý Tâm Ngọc ngồi trong bộ liễn, nghe tiếng xích sắt sột soạt phía sau, vừa vén màn che lên nhìn, quả nhiên thấy Bùi Mạc không xa không gần đi theo phía sau.
Bùi Mạc là con của tội thần, nếu không có hoàng đế đặc xá, không ai dám mang hắn đi. Nhưng là từ đầu đến cuối, không một ai dám đứng ra cản Lý Tâm Ngọc, dù sao vị này cũng là tiểu công chúa duy nhất của hoàng đế, cũng là tâm can bảo bối trong lòng bàn tay của thái tử, đừng nói là muốn một nam nô, cho dù nàng muốn sao trên trời, bọn họ cũng không dám hai lời mà mang thang đi hái xuống cho nàng a!
Trong bộ liễn, Lý Tâm Ngọc tâm sự nặng nề buông rèm xuống, trong lòng có chút không vui. Nàng rõ ràng là đã hạ quyết tâm đến giết chết Bùi Mạc, kết quả lại mơ mơ hồ hồ đem hắn mang về bên người. Mà đã mang hắn về, cũng không thể đem hắn trả lại chỗ cũ a?
"Mà thôi mà thôi, đến đâu hay đến đó vậy. Sống trên đời, cơ bản chỉ cần ăn ăn uống uống. Cần gì cứ phải đánh đánh giết giết, oán hận như vậy để được gì?"
Lý Tâm Ngọc chống cằm, cứ như vậy khuyên nhủ chính mình. Có điều, không thể đi vào vết xe đổ của kiếp trước, coi Bùi Mạc như nam sủng mà chà đạp hắn, bằng không đợi đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, không thể không tạo phản. Thật đau đầu!
Lý Tâm Ngọc xoa xoa mi tâm, nghĩ thầm: một kẻ tâm cao khí ngạo như thế, nên lấy thân phận gì để nuôi hắn đây?
Vấn đề này, Lý Tâm Ngọc suy nghĩ cả một đường đều không có câu trả lời. Về tới Thanh Hoan điện, Bạch Linh bèn đến xin chỉ thị:"Công chúa, cái tên nô lệ kia xử lí thế nào bây giờ?"
Lý Tâm Ngọc nghĩ đến đầu phát đau, liền phất tay tùy ý nói:"Tìm gian phòng nào chứa củi, tạm thời giam hắn ở đó đi."
Bạch Linh nhận lệnh mà làm, lôi dây xích kéo Bùi Mạc đến gian phòng chứa củi. Trước khi đi, Bùi Mạc liếc mắt nhìn Lý Tâm Ngọc một cái thật sâu, trong con ngươi đẹp đẽ tràn đầy ý tứ thăm dò, tựa hồ đang thắc mắc hỏi vì sao nàng lại cứu hắn, vì sao nàng lại chọn hắn?
Lý Tâm Ngọc không dám nhìn thẳng, sợ mình sẽ chìm vào trong đôi mắt thâm thúy đó, đành phải hừ giọng lẩm nhẩm điệu hát dân gian, giả bộ vô tình lướt qua bên cạnh hắn.
Mãi đến khi âm thanh leng keng của xích sắt đi xa, nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tâm Ngọc không ngờ tới, thái giám Lưu Anh lúc này đang trốn ở khúc quanh của hành lang, lén lút canh chừng nhất cử nhất động của nàng. Lưu Anh mấy ngày nay luôn sống trong trạng thái bất an hoảng loạn. Từ ngày Lý Tâm Ngọc ngã ngựa rồi tỉnh lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nàng nhìn hắn tràn đầy chán ghét. Hắn cẩn thận xem xét lại mình mấy ngày nay, càng không dám xuất hiện trước mặt Lý Tâm Ngọc, nhưng xét đi rồi xét lại, hắn càng không xác định được mình sai ở đâu. Chẳng lẽ việc hắn lén lút ôm chân thái tử điện hạ bị lộ, cho nên Tương Dương công chúa điện hạ mới không vui? Mặc kệ thế nào, trước mắt hắn phải dỗ ngọt tiểu tổ tông này mới được!
Nghĩ đến chỗ này, hắn híp mắt, tầm mắt rơi vào thiếu niên cao gầy còn đeo xiềng xích bên trong đình viện, lại nhớ tới Tương Dương công chúa từ nhỏ đã thích mỹ nam tử, lập tức nghĩ ra một kế, đắc ý dào dạt nghĩ:"Nếu sau này tiểu nam nô này được sủng ái, không chừng còn phải cảm tạ Lưu công công hắn bắc cầu giật dây đây!"
Phía sau Thanh Hoan điện là một hồ nước nhỏ, đáy hồ có một luồng nước ấm tuôn ra, hơi nước tràn ngập hệt như tiên cảnh, chính là nơi Lý Tâm Ngọc dùng để tắm rửa gội đầu thường ngày. Lý Tâm Ngọc cởi hết y phục, mặc cho mái tóc đen nhánh dán lên thân thể trắng trẻo ngọc ngà. Cơ thể này đã mười lăm tuổi, vòng eo uyển chuyển, trước sau phập phồng, hiện lên vẻ linh lung nổi bật, ánh chiều tà xuyên qua song cửa rắc lên da thịt nàng, ánh lên mặt nước lấp lánh trong suốt, dường như toàn bộ không khí đều phát sáng.
Lý Tâm Ngọc dường như tẩy hết đi một thân mệt mỏi, cả người như thay da đổi thịt, thân thể cùng tâm hồn đều nhẹ nhõm, tựa hồ đã tẩy sạch cơn ác mộng mang tên kiếp trước.
Ngâm mình đến khi đã chóng mặt, thẳng đến lúc cung nữ giục, nàng mới khoác áo lên bờ, chân trần giẫm lên tấm thảm Ba Tư mềm mại trân quý, ngay lập tức cung nữ đem bày lên bữa tối thịnh soạn.
Lau khô đầu tóc, dùng xong đồ ăn đã là lúc thắp lên hoa đèn. Hôm nay Lý Tâm Ngọc mệt mỏi khác thường, liền vẫy vẫy cho cung nhân lui xuống, sớm trở về phòng nghỉ ngơi.
Đi tới trước tẩm điện mới cảm thấy có chút kỳ quái. Lúc này đã sớm lên đèn, lại không có người bên trong trải chiếu xếp chăn, mấy ma ma hầu hạ Lý Tâm Ngọc nghỉ ngơi đều đứng bên ngoài, thần sắc hết sức khẩn trương, bộ dạng muốn nói lại thôi. Lý Tâm Ngọc dừng bước chân, hỏi:"Các ngươi như thế nào lại ở bên ngoài, đệm chăn đã trải hết rồi sao?"
Tư ma ma chuyên hầu nàng ngủ đáp:"Hồi bẩm công chúa, đều đã chuẩn bị rồi."
Lý Tâm Ngọc đang lúc buồn ngủ, không để ý nhiều đến vẻ kì lạ của bọn họ, ngáp dài một cái rồi tiến vào trong tẩm phòng.
Phòng ngủ của nàng rất lớn, từ gian ngoài vòng qua bức rèm mỏng chính là không gian rộng rãi lại tinh xảo, sau bức bình phong, cả bức tường đều bị làm thành giá sách, bày đủ các loại hồ sơ thư tịch, mà các mặt tường khác lại bày đầy đồ cổ, ngọc quý, dường như trân bảo trên thế gian hết thảy đều tập hợp về đây. Ngay chính giữa gian trung tâm lại là một chiếc giường cực kỳ lớn bằng ngà voi nạm vàng, bên giường treo tấm rèm lụa đỏ, bốn góc đính chuông bạc, ánh nến mờ nhạt chiếu đến, lộng lẫy chẳng khác nào phòng ngủ của thần tiên.
Một trận chuông bạc giòn tan truyền đến, lụa đỏ phất phơ, để lộ một thân ảnh mơ hồ trên giường. Lý Tâm Ngọc giật mình, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất, lui một bước trốn sau án thư, quát:"Ai ở đó?"
Trên giường, bên trong rèm, bóng người mơ hồ kia bất an giật giật, nhưng cũng không có tiếng trả lời.
…Hình như không phải là thích khách, không có kẻ nào có bản lĩnh dám chạy đến Thanh Hoan điện ám sát. Lại nhớ đến cảnh tượng bên ngoài lúc nãy, bộ dạng muốn nói lại thôi của đám cung nhân…
Lý Tâm Ngọc cảm thấy có chút kì quái, lại không thể nói rõ kì quái ở chỗ nào. Nàng bình tĩnh lại một chút, cầm lên khối ngọc thạch dùng để chặn giấy làm vũ khí phòng thân, lại hỏi:"Bạch Linh, là ngươi sao?"
"Hô…"
Trong rèm truyền đến một hơi thở dốc nặng nề, còn mang theo âm thanh khàn khàn kì quặc của thiếu niên.
Lý Tâm Ngọc toàn thân run lên, ngây ra như phỗng. Thanh âm này…
Dù chỉ là một hơi thở dốc gấp gáp khó nhịn, đối với nàng lại là âm thanh quen thuộc bất ngờ!
Bùi Mạc!
Lý Tâm Ngọc ném cái chặn giấy trong tay, giày cũng không kịp mang, để chân trần đạp lên thảm Ba Tư chạy thẳng đến xốc màn trướng lên, nhất thời cứng người, suýt nữa ngất trên mặt đất.
Đây rốt cuộc là chủ ý chết tiệt của tên nào vậy?
Chỉ thấy Bùi Mạc dựa vào thành giường, hai tay bị trói chặt phía sau, trên người chỉ mặc một cái áo choàng có thể thấy được hết bên trong, áo choàng vô cùng rộng, lại chỉ buộc lỏng lẻo nơi eo, miễn cưỡng che đi vị trí then chốt bên dưới, mà lồng ngực thon gầy lại không hề yếu ớt liền với cơ bụng cuồn cuộn bắp thịt, liếc mắt một cái liền thấy rõ mồn một.
Mắt hắn bị một mảnh vải đen dài hơn ba thước che lại, hai gò má ửng hồng bất thường, dưới sống mũi anh tuấn là bờ môi khô như đóng như mở, nhả ra hơi thở hổn hển nặng nề…
Có lẽ là vì phòng ngừa hắn phản kháng chạy trốn, trên cổ của hắn bị cài một cái vòng sắt của chó, trên vòng nối với một sợi xích dài, xích hắn lại ở trên giường.
Ánh nến chiếu lên tấm màn đỏ, dát lên thân thể thon dài sạch sẽ ở trên giường một mảnh hồng quang ái muội. Tình cảnh này, quả là hoạt sắc sinh hương!
"Này, ngươi..."
Kinh ngạc qua đi, Lý Tâm Ngọc bò lên trên giường, chân tay luống cuống kéo xuống băng vải đen bịt trên mắt Bùi Mạc. Bùi Mạc ánh mắt hơi rời rạc, cũng không biết đã bị người ta cho uống thuốc gì, thần trí không rõ ràng, con ngươi cũng trở nên mê ly hơn, lại thêm mấy phần cảm giác yếu đuối.
Lý Tâm Ngọc đưa tay tát bôm bốp lên hai má Bùi Mạc, vừa đánh vừa lay mạnh người hắn:"Này, ngươi không sao chứ?"
Mặt Bùi Mạc bị đánh đến ửng đỏ, cuối cùng cũng tỉnh táo được một chút, cắn răng cố nhịn tiếng thở dốc tràn đầy trong miệng, đáp:"Nhìn ta như thể không có chuyện gì sao? Không nghĩ đến đường đường là một đế cơ cũng sẽ dùng đến thủ đoạn lưu manh này!"
bốp!
Lý Tâm Ngọc lại giáng một đòn lên người hắn, đánh xong lại có chút chột dạ, dù sao kiếp trước Bùi Mạc cũng mang đến cho nàng cảm giác áp bức đến tận xương tủy. Nàng cười lạnh, đứng thẳng trên giường cao ngạo nhìn xuống Bùi Mạc, nói:"Đừng tự mình đa tình, chẳng qua là có kẻ mượn cơ hội để ngươi bò lên giường của bản cung, muốn lấy lòng bản cung mà thôi!"
Bùi Mạc bị nàng đánh đến choáng váng, trong mắt sớm nhuộm một tầng hơi nước, bộ dạng nhìn không rõ là khuất nhục hay phẫn nộ.
Lý Tâm Ngọc thật sự rất thích bộ dạng vô lực phản kháng của Tiểu Bùi Mạc, xem chừng rất mới mẻ. Nàng càng đắc ý dào dạt, khóe miệng cười ngày càng cong, cố ý xốc vạt áo hắn lên, chọc hắn tức giận:"Ai da, ngươi xem, thân thể gầy đét mà cơ bắp cũng cân xứng phết…"
Dứt lời, nụ cười bên khóe miệng nàng liền đông cứng, tầm mắt rơi vào sau gáy Bùi Mạc. Ở vị trí phía sau gáy nối liền đến bên tai là một khối ấn ký màu đen rộng tầm hai ngón tay, tựa như hình xăm, lại so với hình xăm thì vô cùng xấu xí.
Đó là ấn ký mà quan phủ khắc lên người tội nhân, tượng trưng cho thân phận đầy tớ hèn kém, là dấu ấn nhục nhã nhất.
Lý Tâm Ngọc nhớ lại kiếp trước, ngày mà Bùi Mạc rời bỏ nàng, hắn mặt không đổi sắc, một tay cầm lên chủy thủ, trở tay một nhát, cắt bỏ ấn ký kia ngay trước mặt nàng. Máu tươi men theo cổ hắn chảy xuống, đỏ tươi một mảng làm mắt Lý Tâm Ngọc đau nhói… Một khắc kia, nàng có cảm giác lòng mình cũng bị thứ gì đó khoét đi, rất đau rất đau.
"Nước, ta muốn uống nước..."
Tiếng nói đầy kìm nén của Bùi Mạc đánh thức thần trí Lý Tâm Ngọc, nàng dần tỉnh lại, yên lặng rụt tay về. Thậm chí người cao quý như nàng lại nhân nhượng trước kẻ thấp hèn như Bùi Mạc, đưa tay sửa sang lại vạt áo cho hắn, sau đó xuống giường tìm kiếm một phen, cuối cùng đem bồn nước lạnh còn dư trên giá gỗ bưng tới.
Đêm thu lạnh giá, nàng lại cuống quýt ngâm tay mình ướt nhẹp trong nước, lại đem nước lạnh vỗ vào khuôn mặt ửng hồng của Bùi Mạc. Bùi Mạc mở mắt ra, giọng nói khan khan:"Không đủ…"
"..."
Lý Tâm Ngọc trầm mặc một hồi, bưng chậu nước lạnh lên hướng Bùi Mạc hắt một cái, khiến hắn ướt sũng. Bùi Mạc toàn thân run lên, hàng mi dài ẩm ướt còn run rẩy, lại lắc lắc đầu để nước rơi xuống, tỉnh táo bảy tám phần.
Chỉ là tấm áo khoác mỏng bị nước ngâm ước mỗi lúc một trong suốt, từng đường nét trên thân thể hắn khiến nàng cùng lắm chỉ, ngắm, không, hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.