Lý Tâm Ngọc ngồi trong bộ liễn, nghe tiếng xích sắt sột soạt phía sau, vừa vén màn che lên nhìn, quả nhiên thấy Bùi Mạc không xa không gần đi theo phía sau.
Bùi Mạc là con của tội thần, nếu không có hoàng đế đặc xá, không ai dám mang hắn đi. Nhưng là từ đầu đến cuối, không một ai dám đứng ra cản Lý Tâm Ngọc, dù sao vị này cũng là tiểu công chúa duy nhất của hoàng đế, cũng là tâm can bảo bối trong lòng bàn tay của thái tử, đừng nói là muốn một nam nô, cho dù nàng muốn sao trên trời, bọn họ cũng không dám hai lời mà mang thang đi hái xuống cho nàng a!
Trong bộ liễn, Lý Tâm Ngọc tâm sự nặng nề buông rèm xuống, trong lòng có chút không vui. Nàng rõ ràng là đã hạ quyết tâm đến giết chết Bùi Mạc, kết quả lại mơ mơ hồ hồ đem hắn mang về bên người. Mà đã mang hắn về, cũng không thể đem hắn trả lại chỗ cũ a?
"Mà thôi mà thôi, đến đâu hay đến đó vậy. Sống trên đời, cơ bản chỉ cần ăn ăn uống uống. Cần gì cứ phải đánh đánh giết giết, oán hận như vậy để được gì?"
Lý Tâm Ngọc chống cằm, cứ như vậy khuyên nhủ chính mình. Có điều, không thể đi vào vết xe đổ của kiếp trước, coi Bùi Mạc như nam sủng mà chà đạp hắn, bằng không đợi đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, không thể không tạo phản. Thật đau đầu!
Lý Tâm Ngọc xoa xoa mi tâm, nghĩ thầm: một kẻ tâm cao khí ngạo như thế, nên lấy thân phận gì để nuôi hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-vang-nam-ngoc/148500/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.