Mỗi một chữ thốt ra, đau đớn lại tăng lên gấp bội, mắt ta mờ dần, không thể nói thành lời. Ta chỉ có thể nghe thấy giọng nói đầy kinh hãi của chàng: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Thái y! Mau gọi thái y!"
Ta nắm chặt lấy tay áo chàng; "Đừng... giết..."
Ta dùng chút sức tàn khẩn cầu chàng, cả người chàng cứng đờ, cuối cùng cũng lên tiếng: "Được, ta sẽ không giết hắn."
Ta thở phào, rồi ngất đi. Khi tỉnh lại, ta nghe thấy một giọng nữ, là Cách Mã, thị nữ từ nhỏ đã hầu hạ Ô Lặc Hoài.
"Tiểu khả hãn, người đã ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ trông nom nàng, thái y nói nàng đã không còn đáng ngại, người hãy đi nghỉ ngơi đi."
Giọng nàng ta nghe đầy lo lắng.
"Ta không sao, Cách Mã, ngươi đi xem thuốc đã sắc xong chưa?"
Ta nhắm mắt, giả vờ ngủ say, không biết làm sao đối diện với hắn.
"Đừng giả vờ nữa."
Nhưng chàng vẫn nhìn thấu.
"Tỉnh rồi thì dậy uống thuốc đi."
Ta ngồi dậy, định bưng bát thuốc, nhưng chàng lại đút cho ta bằng thìa.
"Nếu nàng muốn giữ mạng hắn, thì hãy mau khỏe lại."
"A Hoài, xin lỗi chàng."
Tay chàng khựng lại, trong mắt dường như có sương mù, nở một nụ cười cay đắng: "Tại sao phải xin lỗi ta?"
"Vì trong lòng nàng đã có hắn?"
Ta còn chưa kịp phủ nhận, chàng đã nói: "Ta đã giáng hắn làm nô lệ, đời này kiếp này, nàng sẽ không gặp lại hắn nữa."
Giọng Tô Lạc Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571940/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.