Ô Lặc Hoài đặt ly rượu xuống đất rồi nói: “Đương nhiên, mỹ nhân này có quan hệ mật thiết với thái tử.”
Triệu Phi càng thêm mơ hồ: "Thật sao? Sao ta không biết bên cạnh mình có mỹ nhân như vậy..."
Ô Lặc Hoài nhìn ta cười nham hiểm, ta nắm chặt vạt váy. Bỗng nhiên, ta nghe chàng gọi: "Lạc Lạc."
Một nữ tử bước tới, nàng ta cười rạng rỡ, xua tan bầu không khí ô uế nặng nề. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt nàng ta, ta gần như kêu lên kinh ngạc. Là Tô Lạc Lạc.
Khuôn mặt nàng ta mịn màng xinh đẹp, không một vết sẹo. Ta rạch mặt nàng ta mới vài ngày, sao có thể lành lại, mà lành lại rồi sao có thể không để lại sẹo?!
Nàng ta gần như nhảy chân sáo đến bên Ô Lặc Hoài, ngồi xuống. Nàng ta vẫy tay với ta, vẻ mặt ngây thơ trong sáng. Thiếu nữ lanh lợi này, sao có thể là muội muội ngu ngốc của ta? Triệu Phi quay lại nhìn ta, thấp giọng hỏi: "Sao nàng ta lại có vài phần giống ngươi?"
"Thưa Điện hạ, nàng ấy là muội muội thứ xuất của thiếp."
Triệu Phi nịnh nọt cười: "Dám hỏi Tiểu Khả Hãn quen biết với muội muội của thê tử như thế nào ạ?"
Tô Lạc Lạc vội vàng trả lời: "Ngày Hoài ca ca vào kinh, ngựa của muội bị hoảng sợ trên đường, chạy loạn khắp nơi, là Hoài ca ca đã cứu muội!"
Triệu Phi bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân! Haha, Tiểu Khả Hãn, từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-van-ky/3571929/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.