Hà Diệp ngủ cả một buổi trưa, lúc tỉnh dậy liền thu hết quần áo đã phơi khô trên ban công vào, sau đó đi học sách tiếp.
Ba giờ năm mươi phút chiều, Hà Diệp nắn bóp cánh tay đã rất lâu rồi không chơi cầu lông của mình, sau đó đi xuống dưới tòa nhà.
Ánh mắt trời vẫn còn chói chang, Hà Diệp cố ý chọn chỗ có bóng râm để đi, cô vòng qua mấy ngã rẽ, đi tới sân đánh cầu lông mới toanh ngoài trời của tiểu khu.
Châu Hướng Minh và Lục Tân đã đến đó trước rồi, Châu Hướng Minh ngồi trên dãy ghế dài của sân cầu lông đang ngẩng đầu nói chuyện gì đó, Lục Tân đứng bên cạnh cậu ta, mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, phối cùng với một chiếc quần đùi thể thao màu đen, nhìn dáng người anh gầy mảnh lại thẳng tắp, khi đi tới gần liền nhận ra cánh tay và chân của anh cơ và gân đều nổi lên, trơn tru uốn lượn một đường, tuyệt đối không phải dạng mọt sách cả ngày chỉ biết đến học.
Vẻ mất tự nhiên của Hà Diệp tỉ lệ thuận với khoảng cách giữa hai bên, càng tới gần lại càng căng thẳng.
Thật lòng mà nói, cô không hề cảm thấy mọi người đã tiến đến mối quan hệ bạn bè với nhau rồi, không phải do cô không muốn làm bạn với họ, mà là mọi người thật sự chưa thân nhau đến mức ấy, ngoại trừ việc cùng nhau tan học thì cô chẳng có hiểu biết gì về hai chàng trai mà nhiều hơn sự hiểu biết của những bạn học khác, sự hiểu biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-va-cau-ay-khong-than/2887421/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.