Phòng ốc sau vụ nổ bị tàn phá, một mình Bạch Ngọc Đường ở lại căn nhà, đuổi hết đồng nghiệp mình ra ngoài. Sắc mặt anh nghiêm túc, híp mắt lại cảm nhận từng nơi Vân Thu Trạch đã từng ở. Trước hết quan sát sơ qua kết cấu cùng sắp xếp trong nhà, sau đó, Bạch Ngọc Đường đứng ở giữa phòng. Anh nhắm hai mắt lại, ở trong đầu anh, căn phòng đầy bụi bị nổ tan tành đã trở về nguyên vẹn không một chút bụi.
Vân Thu Trạch mà người sống theo quy luật, không giống với loại đàn ông bẩn thỉu, tùy ý, nhà cửa của hắn luôn được dọn dẹp chỉnh tề. Cái này, khá giống với Triển Chiêu. Không, Vân Thu Trạch còn xét nét hơn Triển Chiêu nhiều, hắn có rất nhiều quy củ cùng cấm kỵ. Mặc dù lúc đầu hắn còn là cảnh sát, nhưng phòng hắn so với phòng của quân nhân còn ngăn nắp hơn. Hiện giờ Bạch Ngọc Đường biết, chuyện này đều xuất phát từ chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn. Một người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế, đều có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với cuộc sống bình thường của mình. Yêu cầu của Vân Thu Trạch chính là như thế.
Mặc dù nhắm mắt lại, nhưng Bạch Ngọc Đường chưa khi nào khẳng định thứ mình nhìn thấy như bây giờ. Anh thấy được Vân Thu Trạch ngồi trên bàn sách kề mép giường như thế nào, híp mắt suy nghĩ từng bước kế hoạch của hắn. Từng ý tưởng một, từng bước hoàn thiện một, giống như một soạn giả tỉ mỉ, chỉ sợ bỏ quên bất kỳ chi tiết nào. Anh thấy Vân Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trong-an/2539387/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.