Toàn bộ đều an tĩnh mà xinh đẹp như thế, giống như một giây sau Triển Chiêu sẽ mở cửa bước tới vậy. Trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa chua xót vừa đau, nhưng bước chân lại kiên định vô cùng. Anh bước từng bước tới cạnh giường Triển Chiêu, bắt đầu tìm kiếm trong ngăn kéo đựng đồ lặt vặt. Rất nhanh sau đó, trong ngăn tủ thứ ba, anh tìm được một bó danh thiếp nho nhỏ.
Triệu Trinh nói không sai. Não con người là thứ rất thần kỳ, nếu đã gặp phải chuyện tương tự, sẽ khắc sâu trong đầu, chỉ quên, chứ không biến mất. Bạch Ngọc Đường sau khi thôi miên, không chỉ nhớ lại từng chuyện khi còn chung sống với Vân Thu Trạch, mà còn nhớ lại từng cảnh tượng mấy tháng này xảy ra ở thành phố D.
Anh nhớ ra, anh đã từng gặp Vân Thu Trạch đi sát qua mình, nhìn thấy bóng lưng hắn biến mất trong góc đường. Nhưng, anh lúc đó không nhớ bộ dáng Vân Thu Trạch sau khi phẫu thuật, càng không biết Vân Thu Trạch vẫn luôn ở trong tối quan sát anh, cho nên mới đem toàn bộ chuyện đó quên đi mất.
Hiện giờ anh nghĩ ra, cũng hiểu rất nhiều. Chuyện Vân Thu Trạch muốn làm, chính là nhờ vào chuyện tái hiện lại buổi diễn tập cuối cùng của ba năm trước. Nhờ một lần đó mà tìm về cảm giác thắng lợi với Bạch Ngọc Đường, kết thúc cuộc sống ba năm sống không bằng chết. Bạch Ngọc Đường không hiểu tại sao Vân Thu Trạch lại chọn ngay lúc này để tiến hành, nhưng anh biết, tên khốn này đã sớm lên kế hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trong-an/2539384/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.