Chương trước
Chương sau
Triệu Đức Phương, chú của Triệu Trinh, thầy của Triển Chiêu, bạn cũ của Bao Chửng, cũng là, bác sĩ tâm lý của Bạch Ngọc Đường. Một năm rưỡi trước, là ông tự mình đề cử Triển Chiêu cho Bao Chửng, hi vọng Bao Chửng có thể cho Triển Chiêu cơ hội quan sát học tập đầu tiên ở hiện trường phạm tội. Cũng từ lúc đó trở đi, Triển Chiêu với tổ Trọng án bén duyên. Mà vào lúc này, khi Triệu Đức Phương lại một lần bước vào phòng làm việc tổ Trọng án, đối mặt với bạn cũ của mình, tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Ông không biết quyết định ban đầu của mình có phải sai rồi không, ông cũng không biết, mình còn cơ hôi để sửa đổi sai lầm đó hay không nữa. Nhưng nếu đã tới rồi, thì mục đích cũng trở nên rõ ràng, đó chính là dốc hết sức lực giúp đỡ Bao Chửng mang Triển Chiêu trở về.

Trong một vụ án mô phỏng trước, Triển Chiêu từng làm một hồ sơ cho Vân Thu Trạch. Triệu Đức Phương cầm lấy hồ sơ này, sau đó kết hợp với mấy cái tài liệu đầu tiên gộp thành một hồ sơ mới, tiếp tục hoàn thiện hồ sơ. Thân là một chuyên gia nghiên cứu hành động học, khi Triệu Đức Phương tập trung toàn bộ tinh thần, công việc nhanh chóng có được hiệu quả vô cùng khác biệt. Không tới một tiếng đồng hồ, ông đã lấy hồ sơ Triển Chiêu làm nền tảng, nhanh chóng hoàn tất toàn bộ mô phỏng hành động học của Vân Thu Trạch. Triệu Đức Phương báo cho Bao Chửng, yêu cầu hắn mang tất cả cảnh viên tham gia vào vụ án Triển Chiêu bị bắt cóc tới phòng họp, ông muốn giải thích chi tiết hồ sơ này cho tất cả mọi người cùng nghe.

Mấy phút sau, toàn bộ thành viên tổ Trọng án, cộng thêm Bạch Cẩm Đường và Triển Huy hai nhân viên ngoài biên chế, đều tập trung về một chỗ. Trước khi buổi họp bắt đầu, Tô Hồng còn cẩn thận đánh thức Bạch Ngọc Đường bị Triển Huy đánh ngất xỉu đang mê man bất tỉnh. Sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh rồi, mơ màng hết một hồi, sau đó đột nhiên nhớ lại tình hình trước khi mình ngất đi, lập tức đứng dậy, muốn lao về phía tivi.

Tô Hồng hết sức bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhanh tay lẹ mắt đè lại Bạch Ngọc Đường, sau đó lạnh mắt bảo anh nhìn về trước phòng họp. Bạch Ngọc Đường mất hứng nhướn mắt lên, kết quả nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Triệu Đức Phương. Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà run cả người, lập tức đàng hoàng lại. Mặc dù trước đó anh chỉ đi tìm Triệu Đức Phương có ba lần, nhưng chỉ vài lần trị liệu lại khiến Bạch Ngọc Đường tâm phục khẩu phục. Nếu bảo chuyên môn của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường tin cậy, thì chuyên môn của Triệu Đức Phương càng làm anh bội phục. Có vị giáo sư này đến, hi vọng cứu Triển Chiêu vô hình trung lại tăng thêm rất nhiều.Thế là Bạch Ngọc Đường thầm cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định an tâm một chút, không nóng, xem Triệu Đức Phương sẽ nói cái gì.

Phong cách viết của Triệu Đức Phương có chút khác so với Triển Chiêu. Có lẽ nhờ vào kinh nghiệm nhiều năm dạy dỗ, ông có thói quen giảng giải từng chi tiết một, thế nên cố tình làm một bảng phương thức giảng dạy. Tấm thứ nhất là để tấm hình chụp hiện trường vụ án của Vân Thu Trạch ba năm trước, cùng với tấm hình trên, Triệu Đức Phương bắt đầu giảng giải, “Kết hợp với hồ sơ của Triển Chiêu, tôi đã tìm ra mấy từ mấu chốt cho người gọi Vân Thu Trạch này. Tàn nhẫn, tỉnh táo, nghiêm cẩn, nguyên tắc. Không thể phủ nhận rằng, hai đặc điểm trước đó không cần phải nói thêm, nhìn những tấm hình này hẳn các cậu cũng có thể kết luận được tượng tự. Trọng điểm tôi muốn nhấn mạnh vào hai đặc điểm sau, nghiêm cẩn, cùng nguyên tắc.

Trong vụ án mô phỏng trước, Triển Chiêu đã tìm ra kết luận vụ án nhờ phong cách khác biệt của Vân Thu Trạch cùng Lô Thiêm Nghĩa. Chúng ta hiện giờ có thể xác định, tên Vân Thu Trạch này mỗi khi gây án đều có một số quy tắc của bản thân. Ví dụ như chuyện hắn tôn trọng phái nữ cùng sự cẩn thận trong hành động giết người. Có thể nói, hắn là một phần tử khủng bố vô cùng đặc biệt, hoặc phải nói rằng, hắn là một người có tính cách khá riêng biệt. Đối với Vân Thu Trạch mà nói, giết người cũng không có gì đúng hay sai, tốt hay xấu, bạn bè hay còn là địch thủ, hắn đều thấy như nhau. Dĩ nhiên, trong bảng xếp hạng này chúng ta không tính phái nữ, chỉ nói đến đàn ông.

Đối với Vân Thu Trạch, lúc hắn giết người vô cùng thận trọng, nhưng đó cũng không phải xuất phát từ việc tôn trọng tính mạng, mà do hắn không thích chuyện ngoài ý muốn.”

“Ngoài ý muốn?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đột ngột cắt ngang lời giải thích của Triệu Đức Phương. “Giáo sư Triệu, tôi có thể hiểu là, ông muốn nói, mỗi lần Vân Thu Trạch thực hiện vụ án, đều sẽ sửa soạn trước kế hoạch. Hắn không chỉ viết ra từng tiến độ trong kế hoạch, mà còn tính xem mỗi bước đó sẽ giết chết bao nhiều người. Nếu giết nhiều hơn hoặc giết không đúng, hắn sẽ xem đó là ngoài ý muốn, mà hắn vô cùng ghét chuyện này.”

Triệu Đức Phương nhẹ nhàng câu khóe miệng, tán thưởng nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu nói rất đúng, Vân Thu Trạch chính là người như vậy.”

“Hiển nhiên chuyện bắt cóc Triển Chiêu cũng nằm trong kế hoạch của hắn, nói vậy, trong kế hoạch, mục tiêu cuối cùng của hắn cũng không phải Triển Chiêu, thì tức là, hắn sẽ không giết Triển Chiêu, đúng không?”

Ánh mắt lấp lánh của Bạch Ngọc Đường nhìn chăm chăm Triệu Đức Phương, anh hi vọng người kia sẽ cho ra câu trả lời khẳng định, chứng minh cho suy đoán của anh hai ngày nay.

Triệu Đức Phương, “Tôi có ý tưởng giống cậu, có thể khẳng định mục tiêu của Vân Thu Trạch không phải Triển Chiêu. Vì rất rõ ràng, mục tiêu của hắn, là cậu.”

“Cho nên chỉ cần tôi không chết, Triển Chiêu nhất định sẽ sống, phải không?” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hỏi tới.

Triệu Đức Phương khẽ cau mày, “Chuyện này, tôi cũng không khẳng định được.”

Nói xong, Triệu Đức Phương lật bảng PPT thứ hai, “OCD, cũng chính là rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Đây là một loại rối loạn lo lắng, lấy suy nghĩ cưỡng chế cùng hành động tạo thành biểu hiện lâm sàng chủ yếu, đây là một loại bệnh tâm lý rất thường gặp. Người mắc bệnh thường mất đi ý nghĩ, thậm chí đi ngược lại với ý chí mình hoặc liên tục thúc đẩy xâm thực, khi trở nên nghiêm trọng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn tới sinh hoạt hàng ngày thậm chí gây rối loạn. Bệnh nhân sẽ trải nghiệm sự thúc đẩy này từ chính bản thân, bọn họ có lẽ sẽ hết sức chống lại, nhưng không có cách nào tự khống chế. OCD sẽ tạo thành khổ sở cùng lo lắng khổng lô cho người bệnh, ảnh hưởng đến việc học tập, công việc, quan hệ, thậm chí là trong cuộc sống hàng ngày.

Rối loạn ám ảnh cưỡng chế loại nhẹ có tỷ lệ cao trong dân số, nhưng bình thường không gây ảnh hưởng quá mức cho người. Nhưng 1% số người mắc bệnh ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng sẽ phải sống cả đời với căn bệnh này, hơn nữa hơn một nửa số người trong đó sẽ phát bệnh trước 25. Loại bệnh này không rõ nguyên nhân, theo biểu hiện nghiên cứu trong mấy năm gần đây, có khả năng lớn là do gen, nói cách khác là di truyền.”

“Đó là thứ gì?” Công Tôn Sách hỏi.

Triệu Đức Phương,”Giải thích khoa học về COD. Mà Vân Thu Trạch rất có khả năng mắc loại bệnh này. Hơn nữa còn nằm trong 1% đó, nói cách khác, lý do hắn cố chấp với kế hoạch tới mức này, hoàn toàn do bị bệnh này ảnh hưởng.”

“Cho nên?” Bạch Ngọc Đường nói, “Chuyện này giải thích được gì? Hành động của Vân Thu Trạch?”

“Chuyện này cho thấy trước khi bắt cóc Triển Chiêu, Vân Thu Trạch đã lên kế hoạch đến cuối cùng có giết nó hay không, và khi nào nên giết. Cho nên, tôi không có cách trả lời câu hỏi của cậu. Bây giờ, chúng ta có một tin tốt cùng một tin xấu. Tin tốt là, vì mục tiệu cuối cùng là cậu, thế nên Triển Chiêu tạm thời sẽ không xảy ra nguy hiểm đến tính mạng. Còn tin xấu là, chúng ta chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cứu Triển Chiêu, bởi vì Vân Thu Trạch đã sớm an bài thời gian giết Triển Chiêu rồi.”

“Tại sao có thể như thế!?”

“Đúng nha! Cái tên Vân Thu Trạch này sao lại có thể kinh khủng như vậy, giết người còn đặt thời gian!”

Tiếng la hét của Trương Long Triệu Hổ có chút khoa trương, lại nói ra tất cả lời nói của mọi người. Họ đều là tinh anh của giới cảnh sát thành phố D, từ lúc nhậm chức tới nay đã trải qua không biết bao nhiêu vụ án khó giải quyết, lùng bắt qua bao nhiêu tội phạm cùng hung cực ác. Nhưng tới giờ họ chưa từng thấy kẻ nào giết người còn sắp xếp thời gian, hơn nữa kiên quyết không thay đổi. Cái mẹ gì mà ám ảnh cưỡng chế, có mà bệnh ghiền, hơn nữa còn là thời kỳ cuối thì có!

“Giáo sư Triệu, ông không lầm đấy chứ? Sao nghe ông nói như thể ông biết Vân Thu Trạch vậy nè?” Triệu Hổ sừng sộ la ầm lên.

“Tiểu Triệu!” Bao Chửng bất mãn trừng mắt nhìn Triệu Hổ, cậu ta bị dọa, sợ đến rụt về.

Triệu Đức Phương cũng chẳng tỏ vẻ gì, ông chỉ nhìn Bạch Ngọc Đường rồi Tô Hồng, nói, “Tôi không biết Vân Thu Trạch, nhưng tôi biết Bạch Ngọc Đường cùng cô gái này đều biết hắn, hai người các cậu chắc rất rõ về Vân Thu Trạch.”

“Đúng vậy, Vân Thu Trạch quả thực là một người rất có tổ chức, một chút không cẩu thả. Nhưng lúc bọn tôi cùng ở đội đặc cảnh, hắn cũng không có triệu chứng OCD nghiêm trọng như thế.” Tô Hồng cau mày đáp.

“Khi đó hắn rõ ràng đang diễn kịch trước mặt chúng ta.” Bạch Ngọc Đường hơi cười lạnh, “Huống chi sau ba năm, trên người hắn lại xảy ra rất nhiều chuyện. Bản thân hắn bị hủy dung, tổ chức thay đổi, lại thêm Lô Thiêm Nghĩa đuổi giết, có thể nói, hắn sống không được như ý. Một kẻ đã có bệnh tâm lý, còn phải sống cuộc đời lưu lạc, trong lòng không có cảm giác phụ thuộc, không có bạn bè. Tôi thấy bệnh hắn kiểu gì cũng tăng thêm, hoàn toàn có thể phát triển tới mức độ này.”

Triệu Đức Phương rất bất ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, trong mắt toàn là tán thưởng, ông gật đầu, nói, “Bạch Ngọc Đường nói rất có lý, thật ra tôi cũng chỉ muốn cường điệu những trọng điểm này với các cậu. Mọi người tới xem mấy tài liệu này một chút.”

Nói rồi Triệu Đức Phương tiếp tục lật mở mấy tấm kế tiếp.

“Những phần tài liệu này chủ yếu là những chuyện đả kích lớn với Vân Thu Trạch trong mấy nay nay, có thể nói mấy năm rồi hắn sống rất khổ sở. Trong cuộc sống như thế, bệnh tình của hắn nhất định trở nên nghiêm trọng. Bây giờ, mọi người nhìn hai tấm hình này.

Trên PPT xuất hiện hình chụp cũ của Vân Thu Trạch cùng bức tranh Chu Bân vẽ. Hai khuôn mặt này tách ra nhìn cũng không có gì đặc biệt, nhưng khi họ đặt chung một chỗ, những người từng làm đồng nghiệp với Vân Thu Trạch là Bạch Ngọc Đường với Tô Hồng, đều không nhịn được mà cau mày. Loại tương phản này, quả là quá cách biệt.

“Khuôn mặt này.” Triệu Đức Phương chỉ về tấm hình ba năm trước của Vân Thu Trạch, “Ngũ quan đoan chánh, tinh thần sáng láng, từ vẻ mặt cùng ánh mắt có thể thấy, tâm trạng của hắn lúc đó đang ở trạng thái tốt nhất. Hắn vô cùng hài lòng với cuộc sống của mình, hơn nữa còn tràn đầy hi vọng trong tương lai.

Mà một tấm hình khác, tuy chỉ là tranh vẽ, nhưng chúng ta cũng có thể nhìn thấy một vài điểm bất thường. Vẻ mặt của hắn âm u, ánh mắt mơ hồ, đường nét trên mặt cũng cứng ngắc. Hắn đã làm giải phẫu thẩm mỹ, vì vậy chúng ta khó mà phân tích tâm trạng thật từ vẻ mặt, nhưng chúng ta vẫn có thể nhìn ra, so với trạng thái ba năm trước, bộ dáng bây giờ của hắn, có thể nói là cô cùng tệ hại.”

“Bạch Ngọc Đường, theo kiến thức cuả cậu, Vân Thu Trạch có phải là người vô cùng kiêu ngạo hay không?”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên bị gọi tên cau mày suy nghĩ một chút, mặt mang suy tư nói, “Tôi không nhớ rõ lắm, tôi chỉ nhớ, hắn là đội viên ưu tú nhất đội đặc cảnh. Có thể nói, cho dù hắn kiêu, cũng có vốn để kiêu ngạo.”

“Tiểu Bạch, sao cậu lại quên được.” Tô Hồng nhíu mày, không hiểu nói, “Tôi không quen biết hắn ta lắm, đều nhớ được hắn tới giờ đều không bao giờ chịu nhận thua. Cậu còn nhớ không vậy? Hồi xưa mỗi lần diễn tập, chỉ cần dính tới thắng thua, hắn sẽ xuất khẩu cuồng ngôn trước, nói rằng mình nhất định sẽ thắng. Làm cho cậu với Đinh Điềm Huệ mấy lần thầm thề muốn đánh bại hắn, nhưng một lần cũng chưa có thành công.”

Lời của Tô Hồng làm sắc mặt Bạch Ngọc Đường có chút bất ổn, anh nhíu mày, hơi lúng túng đáp, “Cô không nói chắc tôi cũng quên, bất quá nêu cô nhớ rõ như vậy thì hẳn phải có chuyện này. Giáo sư Triệu, điều này có thể tỏ rõ chuyện gì?”

Triệu Đức Phương nhìn Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ, trầm ngâm một lát, nói, “Thật tình tôi muốn nói là, người càng kiêu ngạo háo thắng, thì lúc đối mặt với thất bại rất dễ đánh mất bản thân. Hiện tại sau khi chúng ta phân tích, chuyện bắt cóc Triển Chiêu chỉ là bước đầu của hắn, nói vậy tiếp theo, kế hoạch của hắn là gì? Mục đích là gì? Mặc dù tôi không dám khẳng định, nhưng tôi cảm thấy, chuyện này nhất định có liên quan đến thất bại của hắn.

Diện mạo của hắn, thành công của hắn, niềm tin của hắn đều biến mất. Như thế mục đích hắn tới thành phố D, có thể là để tìm lại những thứ này.”

“Hắn muốn tìm lại khuôn mặt của mình?” Triệu Hổ gãi ót,  kinh ngạc la hét, “Thế tại sao không đi tìm bác sĩ chỉnh hình? Tìm Triển Chiêu làm gì? Đúng là bị điên!”

“Không, hắn không tới tìm Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường cắt lời Triệu Hổ, anh cau mày, chăm chú nhìn vào ánh mắt u ám của Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Hắn tới tìm tôi.”

“Bọn này đều biết hắn tới tìm cậu, nhưng phiền toái ở chỗ, tên khốn này giấu đầu lòi đuôi, không ra đối mặt với cậu, lại bắt Triển Chiêu a!”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường xanh mét, anh hung hăng siết chặt quả đấm, đôi mắt hận không thể trừng tên Vân Thu Trạch ở trên PPT ra một lỗ.

Triệu Đức Phương đã từng điều trị tâm lý cho Bạch Ngọc Đường, ông biết trạng thái Bạch Ngọc Đường bây giờ vô cùng nguy hiểm. Ông hơi nhíu mày, nói với anh, “Tiểu Bạch, nhìn tôi.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, chăm chú nhìn Triệu Đức Phương, “Giáo sư Triệu…”

“Tiểu Bạch. Chúng ta đều biết mục tiêu của Vân Thu Trạch là cậu. Mặc dù tôi không biết hắn muốn lấy thứ gì từ trên người cậu, nhưng tôi biết bây giờ hắn cần nhất cái gì. Hắn lúc này thiếu nhất là tự tin, là thứ hắn đã đánh mất trong ba năm này. Mà hắn tìm tới cậu, rất có thể là để lấy lại thứ tự tin này. Nếu cậu thua hắn, như thế hắn liền đạt được mục đích, mà khi hắn đạt được mục đích, lúc đó rất có thể là lúc chết của Triển Chiêu.

Tiểu Bạch, muốn cứu Triển Chiêu, vậy cậu tuyệt đối không thua được. Hiện giờ hắn chiếm tiên cơ, vì vậy cậu phải thầm ứng chiến. Cậu không có cơ hội thứ hai, bắt đầu từ bây giờ, mỗi quyết định của cậu đều phải chính xác. Chuyện này rất khó, nhưng tôi tin cậu sẽ thành công. Bởi vì người hiểu rõ Vân Thu Trạch nhất trên đời này không phải bọn tôi, mà là cậu. Đối với chuyện giải cứu Triển Chiêu, chúng tôi đều có thể làm rất nhiều, nhưng không thể thay thế cậu. Cho nên, cậu phải bảo trọng thân thể, quan trọng nhất là, phải để cái đầu mình tỉnh táo. Tiểu Bạch, lời tôi nói, cậu hiểu chưa?”

Một lời nói của Triệu Đức Phương, giống như đề hồ làm Bạch Ngọc Đường tỉnh táo lại. Kể từ lúc Triển Chiêu bị bắt đi, đây là lần đầu tiên, anh tỉnh táo ý thức được mình nắm vai trò quan trọng ở đây. Trước đó anh luôn hối hận, khổ sở, tức giận, anh luôn hi vọng Vân Thu Trạch trực tiếp tìm tới mình. Nhưng hiện giờ anh cuối cùng cũng hiểu ra, Vân Thu Trạch đã sớm tính toán cả. Giống như anh rất rõ Vân Thu Trạch, Vân Thu Trạch cũng rất hiểu rõ anh. Vân Thu Trạch biết sau khi Triển Chiêu gặp chuyện, mình sẽ biến thành bộ dáng gì.

Sẽ mất khống thế, thậm chí là vỡ nát, cuối cùng sẽ thất bại! Không được! Anh không thể thua! Thua chính là mất cả mạng của Triển Chiêu! Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không thua được!

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Triệu Đức Phương, trịnh trọng gật đầu, “Tôi biết. Mọi người yên tâm.”

Yên tâm. Yên tâm cái gì? Bạch Ngọc Đường không nói, nhưng mọi người đều hiểu.

Suốt 4 ngày, các anh em tổ trọng án lần đầu tiên thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường kiên định tới thế. Mặc dù họ không nói gì, nhưng trong lòng đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Bạch Ngọc Đường bình thường trở lại, có lẽ đây là bước thành công đầu tiên trong việc giải cứu Triển Chiêu, cũng là bước quan trọng nhất.

Triệu Đức Phương vui vẻ cười, ung dung kết thúc hồ sơ của mình. Một phần cuối cùng ông tổng kết toàn bộ nội dung bên trong, cũng đưa ra đề nghị tiếp theo cho quá trình phá án. Trước khi đi, ông đặt Triệu Trinh lại trong tổ Trọng án.

“Chú, cháu ở lại đây có thể làm được gì?” Triệu Trinh mặc dù rất muốn góp sức cho Triển Chiêu, nhưng chuyên môn của anh với chuyện phá án cách xa nhau 18 ngàn dặm, xa như thế, một chuyên gia thôi miên bình thường không biết phân tích tâm lý như anh có thể làm gì a?

Triệu Đức Phương híp mắt, như có chuyện suy nghĩ nhìn cháu mình, hạ giọng nói, “Cháu không nhận ra, Bạch Ngọc Đường hình như quên đi rất nhiều chuyện, nhất là chuyện liên quan tới Bá tước ba năm về trước.”

Triệu Trinh hơi ngẩn ngời, một chi tiết trong quá trình giải thích hồ sơ vừa nãy lập tức chui vào trong đầu anh. Anh đồng ý gật đầu, “Không sai, đúng là vậy. Chú, ý chú là muốn cháu thôi miên cậu ta, đánh thức phần ký ức kia hả? Nhưng nếu bản thân cậu ta không muốn nhớ lại, sẽ không phối hợp. Nếu cậu ta không phối hợp, cháu sợ thôi miên xảy ra vấn đề.”

Triệu Đức Phương lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Chú để cháu lại đây chỉ muốn phòng ngừa vạn nhất, chú rốt cuộc vẫn cảm thấy tên Vân Thu Trạch này còn điên cuồng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều. Nếu không dùng tới thôi miên thì tốt, còn nếu nhất định phải dùng thì…”

Nói tới đây, Triệu Đức Phương không nhịn được mà thở dài, “Nếu quả thật không thể không dùng tới, không cần cháu đề nghị, Bạch Ngọc Đường cũng sẽ chủ động tìm cháu làm thôi miên.”

Phải không? Triệu Trinh có hơi không tin nhìn chú mình, sau đó lại nhìn Bạch Ngọc Đường sắc mặt tiều tụy nhưng vẻ mặt kiên định, không nhịn được mà hơi nghi ngờ.

Mới một tiếng sau khi Bao Chửng tiễn Triệu Đức Phương đi, một bức thư không có người gửi được bưu điện trực tiếp gửi tới phòng làm việc. Phong thư bình thường, keo dán bình thường, trên phong thư chỉ có 4 chữ, GỬI BẠCH NGỌC ĐƯỜNG.

“Lại có thư!?” Tô Hồng kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Đưa đây!” Bạch Ngọc Đường đoạt lấy, nhanh chóng kiểm tra, liền dùng sức xé miệng.

Cộp một tiếng, một usb nho nhỏ rơi xuống mặt bàn, nhìn vào giống y hệt lần trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.