Ánh mắt người, không cách nào làm giả. Bạch Ngọc Đường là thật thích Triển Chiêu, rất thích.
Triển Chiêu ngây dại, một từ chợt thoáng hiện ra trong đại não trống không của cậu.
Tỏ tình.
Bạch Ngọc Đường quả nhiên là lái xe tới. Mặc dù thương trên vai anh đã khép lại, nhưng một súng kia dù sao cũng đã tổn thương tới gân cốt, lúc bác sĩ để anh ta xuất viện đã đặc biệt giải thích, ngoài tịnh dưỡng một tháng ra, trong vòng nửa năm tốt nhất không được để bả vai bị thương dùng sức. Kết quả mới nuôi được nửa tháng, anh ta lại vì vội vã muốn gặp Triển Chiêu mà phá lệ. Triển Chiêu mặc dù rất cảm động, nhưng trên đường về vẫn kiên quyết không cho phép Bạch Ngọc Đường chạm vào tay lái nữa.
Hai người gọi taxi, rốt cuộc đến gần trưa thì trở về biệt thự. Triển Chiêu không cho Bạch Ngọc Đường phụ cậu bưng đồ, trực tiếp đuổi anh vào cửa, mình ở lại đàng sau ôm hết đồ mới mua buổi sáng ôm vào. Sau khi Triển Chiêu vào cửa, chỗ góc đường loáng thoáng hiện ra một nhân ảnh mờ nhạt. Đuôi mắt Triển Chiêu quét trúng bóng người đó, tâm vừa động, vội xoay người nhìn lại. Đường phố lại trống trơn, không thấy bóng người nào. Triển Chiêu hơi sửng sốt, không lẽ hoa mắt ư?
“Em còn đứng đó làm gì đấy?” Bạch Ngọc Đường đứng trong sân không nhịn được gào Triển Chiêu, “Còn không mau vào nấu cơm, tôi sắp chết đói rồi!”
Bạch Ngọc Đường nói lời thiếu đánh, cho dù tính tình Triển Chiêu có tốt hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trong-an/2539278/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.