Chương trước
Chương sau
Anh ta trong lòng tôi là một người mạnh mẽ, dũng cảm, lại càng là một người kiên cường. Cho dù tâm linh anh đã trải qua bi thương, tôi vẫn không cách nào dùng hai từ yếu đối để miêu tả anh ấy. Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân anh ta tức giận? Chẳng lẽ thái độ của mình khiến ảnh bị tổn thương? Nếu đây đúng là câu trả lời, thì tôi phải làm sao để quan hệ của bọn tôi hòa hoãn?

Nhật ký Triển Chiêu.

Số mệnh không phải kỳ ngộ, mà là chọn lựa.

—- Alvin Plantinga.

Ngày 28 tháng 4 năm 2013, trời nắng.

Hôm nay Bạch Ngọc Đường đột nhiên đến tìm tôi, anh ta cho tôi biết xét xử cuối cùng của Thủy Ký Bình, mặc dù không biết vì sao anh ta lài muốn tự mình đến, nhưng chuyện anh ta có thể tới đây cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ, tuy là, đến cuối cùng lại xảy ra biến hóa làm tôi không tài nào hiểu nổi.

Trong cuộc đời của tôi, sự tồn tại của Thủy Ký Bình là vô cùng đặc biệt. Trong cuộc đời sinh viên cô đơn của tôi, chị ấy là một màu ấm hiếm hoi. Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện nếu ban đầu tôi chọn lựa một đường khác, thì đến giờ chúng tôi sẽ ở bên nhau hay không. Nhưng chị ấy vốn không cho tôi cơ hội chọn lựa, mà con đường chị ấy tự chọn vốn cũng không tệ, không biết vì sao lại đi lệch mất.

Án tù 10 năm đối với một cô gái trẻ sẽ có tư vị thế nào? Mặc dù không thể so với tử hình, nhưng tôi vẫn cảm thấy hết sức đau lòng. Ba năm, ai cũng thay đổi. Vận mệnh trêu ngươi, chúng ta vĩnh viễn đều không biết ngày mai quay lại sẽ gặp gỡ người xa lạ nào, còn chúng ta có thể yêu người đó hay không. Lúc đầu khi quen biết Ký Bình, tôi còn chưa hiểu cái gì là tình yêu, ba năm sau khi chúng tôi gặp lại, tôi cảm thấy mình có chút đã hiểu.

Tối nay tôi nằm trên giường rất lâu, một người luôn ngủ ngon như tôi lại bị mất ngủ. Trằn trọc hết cả tiếng, mờ sáng đã bò dậy, mở máy tính, chuẩn bị viết một chút, lại nhận ra đầu óc hỗn loạn vô cùng. Án đã kết, mặc dù bất kể quy mô hay sức ảnh hưởng mà nói, vụ án này cũng có thể xem là đại án. Tôi cùng Bạch Ngọc Đường cùng tham gia vụ án này suốt từ đầu, thậm chí vì tra án còn bị người ta bỏ thuốc. Giờ nhớ lại, cảm thấy mình vì vụ án này cũng xem như đã bỏ rất nhiều, nhưng nếu cho tôi nói lên mấy câu cảm tưởng về chuyện kết án, lại chợt cảm thấy chẳng thể nói gì.

Trạng thái tâm lý của tòng phạm cùng kẻ chủ mưu trong vụ án này chỉ có một, đó là tham lam cùng buông thả. Suy nghĩ của chúng đã trở thành bệnh hoạn, vì kích thích đeo đuổi ma túy cùng tiền tài mà đã che mờ đi ranh giới cuối cùng của đạo đức và pháp luật. Trong thời gian 1 tháng ở nhà Bạch Ngọc Đường, tôi đã xem qua nhiều tài liệu liên quan đến buôn và mua ma túy, lại càng hiểu rõ thêm về loại hình phạm tội này, tâm tình tôi càng trở nên nặng nề. Trong ấn tượng của tôi, có cảm giác giống như lúc đi thăm bệnh viện tâm thần, thứ cảm giác xung quanh không có một người bình thương sẽ khiến đáy lòng sinh ra một loại sợ hãi cùng lạnh lẽo. Nhình qua những bản ghi chép kia tôi chỉ cảm nhận được một điều, đó là mỗi người cảnh sát đều là anh hùng, họ là người giao thiệp với ác ma, so với những người làm nghiên cứu hành vi học, công việc của họ còn nguy hiểm ơi, cũng càng làm người ta thêm khâm phục.

Chuyện liên quan tới vụ án, tôi không có gì để nói, có lẽ đúng như Bạch Ngọc Đường đã từng dặn, công việc cảnh sát chính là nguy hiểm như thế, lúc nào cũng có thể mất mạng, hoặc lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm ngoài dự liệu. Nhưng càng xâm nhập, tiếp xúc với công việc này, tôi phát hiện ý tưởng muốn làm cảnh sát của tôi càng lúc càng kiên định hơn. Tôi từng nói với thầy về suy nghĩ đó, ý của lão nhân gia lại chính là bảo tôi tự quyết định, có điều bất kể tốt nghiệp rồi muốn làm công việc gì, tôi cùng phải hoàn thành việc học ở đại học A cái đã. Chuyện này nói tới thật xấu hổ, hôm qua lúc gặp đại tỷ, chị ấy còn nhạo mình bảo, nếu tôi còn tiếp tục nghỉ thế này, rất có thể phải hoãn chuyện tốt nghiệp luôn.

Thây tìm cho tôi một cơ hội xuất ngoại để họp hội nghị, một tuần sau sẽ qua Mĩ. Bạch Ngọc Đường hôm nay tới tìm tôi, tôi còn định nói cho anh ta biết chuyện này, nhưng cuối cùng bọn tôi lại cãi nhau mất, chưa kịp nói gì. Ai, trận gây gổ này thật không thể nào giải thích. Đến giờ tôi vẫn nghĩ không thông, rốt cuộc anh ta sao phải làm ra phản ứng kịch liệt như vậy.

Tôi nhớ rất rõ nha, lần đầu tiên tôi đến cửa tìm anh ta, thấy bộ đồ trắng tinh dính đầy bùn đất đen, di động nằm trên đất, ánh mặt của anh ta hoảng hốt không khác gì trạng thái lúc phát bệnh của anh hai. Một khắc đó, lòng tôi giống như bị dao đâm phải. Tôi nhớ đến anh hai, anh ấy vốn là một người dịu dàng lại ưu tú, nhưng vì bệnh tâm thần phân liệt, mà suốt thời tuổi trẻ không làm được gì. Mỗi lần nhìn dáng vẻ lúc anh ấy bị bệnh tật hành hạ tồi lại cảm thấy hối hận vô cùng, tất cả cũng do khi anh ấy còn chưa phát bệnh đã có quá nhiều triệu chứng ban đầu rồi, vậy mà khi ấy tôi cũng không để ý. Đều do tôi ngu ngốc, sơ ý nên mới tạo nên bệnh tình không cách nào sửa đổi như bây giờ, anh ấy năm nay chỉ hơn 30, cho dù tích cực điều trị, lại phối hợp thật nhiều biện pháp an dưỡng, cũng chỉ có thể khống chế lại bệnh tình. Loại bệnh này sẽ theo tuổi tác ngày khác nghiêm trọng, cuối cũng phát triển tới mức độ nào không ai có thể đoán được.

Tôi bây giờ tưởng tượng, nếu như có một ngày anh hai không nhận ra tôi, thậm chí không nhận ra cha mẹ thì… Không được, tôi làm sao có thể tưởng tượng ra chuyện đó, chuyện này với anh hai mà nói thật quá tàn nhẫn mà. Trong quá trình điều trị bệnh tinh thần, công hiệu của y dược thật sự quá ít ỏi, phần lớn bệnh thần kinh đều không cách nào nghịch chuyển. Anh hai đã vậy, tôi quyết định không cho bất cứ người nào ở bên cạnh tôi phải chịu qua đau đớn như thế.

Bắt đầu từ hôm đó, chuyện tôi vẫn luôn nghĩ chính là làm sao để giúp Bạch Ngọc Đường. Tôi cũng từng hỏi qua thầy, cũng tự mình đi tra rất nhiều tài liệu, sau đó đi khuyên Bạch Ngọc Đường không ít. Một tháng trước kia, cũng chính là lúc đầu án đánh bom liên hoàn của Ngô Dân Sơn xảy ra, tôi lại cùng Bạch Ngọc Đường bàn bạc thật kỹ lần nữa. Cũng chính miệng anh đã bảo anh ta nguyện ý tiếp nhận tâm lý trị liệu. Hơn nữa, thái độ của anh ta khi đó cũng rất chính xác bày tỏ, đem toàn bộ những chuyện xảy ra trên người mình kể cho tôi. Một tháng trước, anh ta chịu nói, tại sao tháng sau, lại có thái độ phản đối kịch liệt vậy nha?

Trong một tháng này anh ta gặp phải chuyện gì? Không lẽ quá trình trị liệu có vấn đề? Tôi mới gọi điện cho thầy, ông ấy không tiết lộ chi tiết quá trình trị liệu của Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng đã xác định, trị liệu của Bạch Ngọc Đường đều rất thuận lợi. Thầy có nhắc tôi rằng, có lẽ thái độ của Bạch Ngọc Đường cũng không hắn là do chấn thương tâm lý bản thân, mà là do quan hệ giữa tôi cùng anh ấy. Thầy bảo tôi nhớ lại cẩn thận từng chi tiết tiếp xúc với Bạch Ngọc Đường trong 1 tháng gần đây. Mà thảm nhất là có nhiều chuyện xảy ra trong lúc ý thức của tôi không tỉnh táo, chuyện liên quan đến cái đêm tôi bị bỏ thuốc, phần lớn tôi đều không nhớ được. Mỗi lần hỏi anh ta, anh ta đều ấp úng nói không rõ, chẳng lẽ hôm đó xảy ra chuyện gì rất quan trọng? Nhưng cái này thì liên quan gì đến chấn thương tâm lý của Bạch Ngọc Đường a? Thật là nghĩ nát đầu cũng chẳng hiểu.

Lại nhớ tới mấy câu trước khi anh ta nổi điên có nói, tôi chỉ khắc sâu một câu duy nhất. Đó là anh ta không muốn tôi nhìn thấy một Bạch Ngọc Đường yếu ớt. Nhưng chuyên nghiệp của tôi là Tâm lý học, trái tim con người vốn yếu ớt, nhưng hình như bạn vĩnh viễn không thể nào biết được tim một người sẽ yếu tới mức độ nào, cũng như không cách nào biết được sự kiên cường của họ. Bạch Ngọc Đường chẳng nhẽ không hiểu rằng cho dù anh ta đứng trước mặt tôi nói ra sự yếu đuối của anh ấy, chuyện đó chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán cùng nhận thức của tôi dành cho anh.

Anh ta trong lòng tôi là một người mạnh mẽ, dũng cảm, lại càng là một người kiên cường. Cho dù tâm linh anh đã trải qua bi thương, tôi vẫn không cách nào dùng hai từ yếu đối để miêu tả anh ấy. Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân anh ta tức giận? Chẳng lẽ thái độ của mình khiến ảnh bị tổn thương? Nếu đây đúng là câu trả lời, thì tôi phải làm sao để quan hệ của bọn tôi hòa hoãn?

Bạch Ngọc Đường à, anh đúng là loại người làm người ta nhìn không thấu, cũng là loại khiến người ta phải đau đầu. Trong mắt tôi thái độ của anh tuy có thể tha thứ nhưng bây giờ lại có chút nghi ngờ vô lý. Rốt cuộc anh có xem tôi là bằng hữu của anh hay không vậy? Chẳng lẽ làm một bằng hữu tôi chỉ có thể ở bên đứng nhìn anh đau khổ mới là hành động đúng đắn ư? Chẳng lẽ anh chịu để tôi nhìn sự yếu đuối trong anh mà không nhúc nhích, không nghe không hỏi?

Đáng tiếc, tôi sẽ không làm theo những gì anh muốn. Tôi không dám nghĩ đến một ngày nào đó, bi kịch trên người anh hai sẽ lại tái diễn với anh, cho dù anh có ghét tôi, tôi cũng sẽ bám lấy anh, bắt anh nói ra sự tình năm đó. Tôi biết anh hiện giờ nhất định ghét tôi, vậy tôi sẽ tạm thời cách xa anh một chút, chờ đến khi anh tự mình nghĩ thông suốt, nhất định sẽ hiểu tâm tình của tôi.

Từ giờ tới lúc bay chỉ còn lại mấy ngày, hội nghị lần này kéo dài một tuần lễ. Hi vọng đến khi tôi quay lại  Bạch Ngọc Đường đã nghĩ thông, bất quá, nếu đến lúc đó người vẫn cứ ngoan cố không đổi, tôi sẽ đi tìm anh ta nói rõ ràng, cho dù có phải gây một trận cũng được.

Lòng rối loạn, vốn là cái gì cũng không muốn viết, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện khiến mình nghĩ rất lâu cũng chưa có kết luận.

Hôm đó, người xuất hiện trước cửa nhà Bạch Ngọc Đường, gửi cho tôi một hộp giấy là ai? Mặc dù chỉ thấy được bóng lưng, nhưng tôi dám khẳng định đó là một người đàn ông, dáng cao, vóc người cũng khôi ngô. Tôi nhìn thấy bóng lưng đó hai lần, lần đầu là lúc cầm hộp giấy, lần khác là ở hiện trường khách sạn lớn Kim Nguyên. Người ta xuất hiện hai lần, lần đầu là để truyền tin cho mình, lần hai là muốn dẫn tôi đi khỏi đại sảnh đầy người hít ma túy đó. Người đó là ai? Làm sao biết được tin tức về buổi tụ tập, tại sao lại đưa tin này cho tôi? Làm sao biết tôi đang điều tra chuyện này, hơn nữa tại sao người đó lại giấu đầu lòi đuôi, giúp đỡ cảnh sát phá án lại không chịu lộ mặt? Toàn bộ chuyện này đều hết sức khả nghi, tôi vẫn không nghĩ ra lai lịch của hắn, trong trí nhớ của mình, tôi khẳng định không quen ai như vậy.

Bây giờ Bạch Ngọc Đường biết sự tồn tại của hắn, tôi cũng đem chuyện nói với Bao đại ca, hai người đều giống tôi nghĩ không ra là người nào. Bạch Ngọc Đường đành tra xét camera giám sát gần nhà anh ấy, quả nhiên phát hiện bóng dáng của người nọ. Nhưng trong camera, hắn ta ban ngày cũng che mặt, trong đoạn phim cũng cho thấy hắn ta xuất hiện quanh nhà Bạch Ngọc Đường liên tục mấy ngày, nhưng sau khi đưa hộp giấy cho tôi rồi cũng không xuất hiện nữa. Có thể tin rằng người này tìm tôi, nhưng tại sao không đến tìm trực tiếp? Cứ giả thần giả quỷ như vậy làm gì.

Một tháng này xảy ra quá nhiều chuyện quỷ quái, đầu tiên là nha đầu Đinh Nguyệt Hoa cho tôi xem một trang Web, sau nữa là Bạch Ngọc Đường tự dưng nổi giận với tôi, cuối cùng là người đàn ông thần bí này. Không biết khi nào hắn sẽ lại xuất hiện, mặc dù không biết hắn ta là người thế nào, hình dáng ra sao, nhưng trực giác tôi cho biết, người này cũng không hẳn là người xấu. (Em quá ngây thơ)

Nhìn ra cửa sổ một chút, vô tình trời đã sáng, tôi lại không ngủ một đêm, một đoạn nhật ký ngắn ngủn phải trọn một đêm viết, nhưng quay đầu nhìn lại, lại nhận ra trong đó chẳng có chuyện gì đáng giá. Không biết một đêm này, Bạch Ngọc Đường có phải giống tôi mất ngủ không.

Thôi đi, vẫn là hi vọng anh ta không giống mình.

Bạch Ngọc Đường, chừng mười ngày sau tôi sẽ về.

Hẹn gặp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.