Chương trước
Chương sau
Cao đẳng KHCN năm 1990 vẫn chưa thông dụng hồ sơ điện tử, muốn tra xét chuyện phát sinh trên người Ngô Dân Sơn năm đó, chỉ có thể tìm kiếm qua tài liệu. Có điều sau khi khóa được mục tiêu liện có thể tìm hiểu nguồn gốc, tìm được nhiều đầu mối hơn. Hiệu suất của Công Tôn Sách quả nhiên không giống bình thường, lợi dụng máy tính cao cấp của tổ Trọng án, chưa tới năm phút anh đã tra được toàn bộ ghi chép sinh hoạt của Ngô Dân Sơn sau khi tốt nghiệp đại học.

Ngô Dân Sơn, người thành phố D, năm nay 42 tuổi. Tốt nghiệp khoa hóa cao đẳng thành phố D, vì rất khéo tay, nên lúc còn trong trường đã một mình đạt được nhiều bằng sáng chế. Năm 90 sau khi tốt nghiệp, hắn chọn làm kinh doanh, dự án kinh doanh chủ yếu lấy sản phẩm hắn chế tạo ra, đến giữa năm 90 cũng đã có tài sản hàng triệu. Nhưng vì đầu tư thất bại mới phá sản, lâm vào khốn đốn.

Hiện tại Ngô Dân Sơn đang làm giáo viên hóa ở trường trung học, đồng thời cũng đảm nhiệm luôn công việc quản lý phòng thí nghiệm của trường, trường học này vừa vặn nằm ở nơi rất gần ba chỗ phát sinh đánh bom trước. Mà địa chỉ nhà hắn cũng đã bị tìm ra, bây giờ hắn quả thật độc thân, có vợ cũ, sau khi sự nghiệp hắn lụn bại đã chia tay, hơn nữa còn mang cả con trai.

Tổ Trọng án chia làm hai đường, đồng thời chạy tới nhà của Ngô Dân Sơn lẫn đơn vị công tác của hắn, nhưng đáng tiếc, ở cả hai nơi đều không tìm thấy bóng dáng kẻ tình nghi. Hàng xóm hắn nói, sáng nay hắn vẫn đi làm việc quản lý như bình thương, nhưng trường học lại bảo hôm nay hắn không đến. Trong nhà Ngô Dân Sơn, cảnh sát phát hiện một lượng lớn sách báo cùng băng ghi hình, còn vài nguyên liệu, công cũ để chế tạo thuốc nổ. Những phần sách báo với băng ghi hình đều liên quan đến nội dung thông báo những vụ đánh bom gần đây nhất của các tòa soạn lớn, sau khi lục soát cẩn thận, nhóm cảnh sát viên còn tìm thấy tài liệu của mấy người bị hại. Thông qua kiểm tra máy tính của Ngô Dân Sơn, họ đã bắt đầu nghi ngờ Ngô Dân Sơn vẫn luôn yên lặng quan sát cuộc sống cũng những người bị hại kia, nhất cử nhất động của họ, hành trình đi lại đều nằm trong giám sát của Ngô Dân Sơn. Nhưng trừ những người bị hại đã có ra, phần lớn đầu mối tìm được ở chỗ ở cùng nơi công tác của Ngô Dân Sơn cũng  không chỉ ra tin tức những người khác. Cảnh sát không thể nào căn cứ vào những đầu mối đã có để đoán ra người bị hại kế tiếp là ai, khi nào hắn sẽ lại gây án.

Tại thời khắc mấu chốt, máy tính của Công Tôn Sách một lần nữa lại phát huy tác dụng to lớn. Trừ Chu Viễn ra, Công Tôn Sách đã nhanh chóng tra ra thân phận một người bị hại khác, lấy được đầu mối vô cùng giá trị. Hai nạn nhân tuổi tác ngang nhau, mặc dù nơi làm việc khác nhau, nhưng tốt nghiệp cùng khoa của cùng một trường đại học, sau khi nhờ cảnh viên đi thăm dò rất nhanh đã có kết luận, hai nạn nhân đều là bạn học của Ngô Dân Sơn. Mục tiêu sát hại của Ngô Dân Sôn là bạn cùng thời đại học! Những người chết còn lại chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn vô tội bị liên lụy.

Bao Chửng quả quyết hạ lệnh, xin cấp trên cho phép phát lệnh truy nã, bí mật tìm bắt Ngô Dân Sơn trong toàn thành phố. Cùng lúc đó, dùng hết tốc lực liên lạc với người bị hại có tiềm năng, đễ khoảng thời gian này họ đừng ra ngoài đường, hơn nữa phải đề cao cảnh giác, nếu Ngô Dân Sơn xuất hiện bên cạnh họ, phải lập tức báo cảnh sát. Một lần tốt nghiệp của 20 năm trước, nhân số rất đông, hiện giờ cũng lưu lạc khắp nơi, tên họ có thể tra, nhưng muốn liên lạc với họ nhất định cần thời gian. Bây giờ, thời giờ là sinh mạng, không ai có thể đảm bảo trước khi bọn họ nhờ cảnh sát bảo vệ, sẽ không bị bom uy hiếp.

Hành động được thắt chặt, nhưng tất cả hành động này, Triển Chiêu đều không tham dự. Bây giờ, cậu đang vùi trong phòng tài liệu của khoa hóa cao đẳng thành phố D, những đống giấy tờ chất đống tán lạc xung quanh như muốn chôn vùi cậu vào trong mớ tài liệu. Một mình Triển Chiêu, nhanh chóng quan sát đống tài liệu như núi, từ ánh mặt trời lạc vào khe cửa sổ có thể dễ dàng nhìn ra, bên trong phòng xám, bụi đã bay đầy.

Mặc dù thế, một Bạch Ngọc Đường luôn có chút khiết phích lại không hề để ý. Anh kiên trì đứng bên cạnh Triển Chiêu, ngồi ở nơi vừa dơ vừa loạn này giúp cậu tìm kiếm dấu vết trọng yếu. Từ đầu Tô Hồng cũng ở lại đây, nhưng tài liệu càng chất càng cao, thời gian cũng càng lúc càng lâu, Tô Hồng có hơi chịu không nổi, không thể làm gì khác là mượn cớ mua trà cho hai người để chạy ra ngoài. Lúc Tô Hồng đi Triển Chiêu còn không hề chú ý, Bạch Ngọc Đường cũng chỉ gật đầu với cô một cái, còn thuận tay rút một tập hồ sơ lên trên kệ xuống, mở ra đưa cho Triển Chiêu.

Người Triển Chiêu đang dựa vào giá tài liệu bằng sắt, áo khoác đen dính một lớp bụi mờ, ngón tay cũng bị dính đen nhìn thật nhếch nhác, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy cậu nhóc này nhìn qua rất đẹp mắt. Vừa rồi Triển Chiêu giải thích cho anh biết bọn họ ở lại đây để làm gì, nhưng thực ra cũng không cần Triển Chiêu đặc biệt giải thích, bây giờ cái gì Bạch Ngọc Đường có thể làm được, đều tự giác tiến lên giúp Triển Chiêu mỗi khi cậu cố gắng làm gì đó, không buồn hỏi lý do. Bởi lẽ, đối với vị tiến sĩ nhỏ trước mắt này, Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn tin phục, anh tin tưởng Triển Chiêu có khứu giác nhạy bén đối với tội phạm. Trong quá trình phá án, trong thiên đầu vạn tự, Triển Chiêu lại có thể nắm bắt ngay vấn đề mấu chốt nhất, tìm ra đầu mối trọng yếu nhất.

Bây giờ, bọn họ đang ở trong phòng hồ sơ, dùng tốc độ nhanh nhất lật tìm từng ly từng tí những chuyện đã xảy ra với đám sinh viết tốt nghiệp khóa 90, một năm kia, thậm chí là trước đó một năm, giữa Chu Viễn và Ngô Dân Sơn rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Nguyên nhân gì lại khiến Ngô Dân Sơn đến tận 23 năm sau nhớ mãi không quên, phải ra tay giết chết. Hồ sơ cũ bẩn thỉu mà lộn xộn, thật ra phòng này liệu này đã rất lâu không ai đụng tới. Triển Chiêu cúi đầu, nhanh chóng lật chồng tài liệu dày cộm, thỉnh thoảng bị sặc bụi phải ho lên hai tiếng. Bạch Ngọc Đường để ý thấy Triển Chiêu bị sặc tới mức mắt đỏ ngầu, mắt vì ngập nước mà trở nên trong suốt, chân mày không chịu được nhăn lại.

Cho nên anh tăng nhanh tiến độ công việc trong tay, bất kể tăng tốc thế nào, anh đều không thể vượt được Triển Chiêu, nhưng anh vẫn cố hết sức giảm thiểu công việc cho Triển Chiêu. Cuối cùng sau khi hắt hơi thêm lần nữa, Triển Chiêu lật đến phần tài liệu cuối cùng.

“Tôi tìm được!” Triển Chiêu mừng rỡ ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt Bạch Ngọc Đường.

Bên trong phòng tài liệu xám xít, chỉ có ánh mặt trời nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu lên mặt của Triển Chiêu, lông mi bị ánh sáng kéo ra cái bóng, hắt vào mi mắt, rơi xuống bóng đêm. Mặc dù ánh sáng không rõ, nhưng Bạch Ngọc Đường vẫn thấy rõ ánh mắt mát mẻ, ngời sáng của Triển Chiêu, ánh mắt phấn khởi đó không chút che giấu đi sự mừng vui của chủ nhân. Tim Bạch Ngọc Đường không nhịn được bắt đầu đập mạnh, anh nhẹ câu khóe miệng, vào giờ phút này, Bạch Ngọc Đường anh tuấn tiêu sái cũng không biết, nụ cười hiện tại của anh đơn giản không khác gì pháp y Tần cả.

“Bạch Ngọc Đường! Tôi nói tôi tìm được! Anh có nghe không có!” Triển Chiêu có hơi kỳ quái nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó cầm tài liệu nhét vào tay anh.

Bạch Ngọc Đường lúc này mới phục hồi tinh thần, sau khi vội vã ồ một tiếng, lập tức hướng mắt lên trên tờ giấy trong tay.

“Chuyện này chính là đả kích đầu tiên Ngô Dân Sơn trải qua!”

Triển Chiêu đưa tài liệu cho Bạch Ngọc Đường xong liền bấm điện thoại gọi Bao Chửng, “Bao đại ca, tôi tra được một chuyện. Ngô Dân Sơn còn rất nhiều mục tiêu.”

“Rất nhiều?” Đầu bên kia truyền tới âm thanh lo lắng của Bao Chửng.

Triển Chiêu nặng nề trả lồi, “Đúng vậy, người hắn muốn giết, ít nhất còn tới 5.”

Tên của 5 người này đang được siết chặt trong tay Bạch Ngọc Đường, nhưng bây giờ bọn họ đang ở đâu, cũng chẳng ai biết.

Phát lệnh truy nã không cách nào giữ bí bật, kí giả đã nhanh chóng tóm được một bước tiến của cảnh sát, tín hiệu truyền thông khiến toàn bộ dân chúng trong thành phố D lại một lần nữa lọt vào không khí căng thẳng chửa từng có. Ngay giờ cao điểm, trạm tàu điện lại không có một bóng người, đường cái hẻm nhỏ ở thành phố D trở nên hoang vắng. Khi ba người Triển Chiêu từ cao đẳng KHCN trở về tổ Trọng án, phần lớn tổ viên đã đi nữa rồi, lao vào nhiêm vụ nặng nề truy bắt Ngô Dân Sơn.

Nhưng đi tìm một người trong hơn ngàn vạn dân khẩu của thành phố lớn, cho dù biết diện mạo, đặc trưng, tên tuổi, giới tính, cũng cần một khoảng thời gian dài, mà hiện tại thứ quý giá nhất chính là thời gian! Ánh mắt mọi người đều tập trung vào tổ Trọng án, mà toàn bộ tổ Trọng án đều nhìn Bao Chửng, chờ cách phá án của hắn. Mặt đen Bao Chửng như muốn đen hơn, Công Tôn Sách vừa về đến tổ lại vùi đầu vào phòng máy thu thập đầu mối, Bàng Thống đối phó với đám ký giả truyền thông, những người khác đều bị hất ra ngoài, ở lại tổ suy nghĩ cũng chỉ còn lại hai người Bạch Triển cùng nữ nhân Tô Hồng này.

Bao Chửng nhìn ba người trước mắt một chút, móng vuốt đen của Triển Chiêu, cùng vết đen đầy trên áo khoác trắng tuyết của Bạch Ngọc Đường vô cùng nổi bật. Bao Chửng nhíu mày, nhìn Triển Chiêu nói, “Triển Chiêu, dựa vào tài liệu hiện tại, vẫn không thể xác định mục tiêu kế tiếp của hắn là ai?”

Khuôn mặt trắng nõn của Triển Chiêu tối sầm, cậu đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Bao Chửng, hạ giọng nói, “Trong lòng kẻ tình nghi, đám người Chu Viễn phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống mấy năm nay của hắn. Hắn lên kế hoạch tỉ mỉ, ra tay từng bước, mục đích cuối cùng là giết được toàn bộ kẻ thù. Đây là hành động trả thu, hơn nữa, hắn còn hạ quyết tâm phải thực hiện bằng được kế hoạch trả thù này. Có điều, còn một chuyện tôi mãi không thể hiểu, chính là ngay trước, hắn ở cùng một thành phố với Chu Viễn, tại sao hết lần này tới lần khác, phải chờ đến gần đây mới nghĩ tới kế hoạch trả thù.”

Nói tới đây, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường. Ánh mắt Triển Chiêu làm khuôn mặt Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt đột nhiên nảy ra ý kiến, một suy nghĩ từ trong đầu bay ra, “Nhất định do gần đây hắn gặp chuyện quan trọng, nhưng là chuyện gì ta?”

Ánh mắt Triển Chiêu hơi sáng lên, cầm điện thoại văn phòng của Bao Chửng lên, bấm số phòng máy Công Tôn Sách, “Anh Công Tôn, giúp em tra hồ sơ y tế của Ngô Dân Sơn một chút.”

Mười giây sau, Công Tôn Sách xin gì đáp nấy đã truyền tới tin tức Triển Chiêu cần,

“Quả nhiên, nửa năm trước, Ngô Dân Sơn đi khám bệnh đã phát hiện ung thư gan, hơn nữa đã tới thời kỳ cuối, không thể giải phẫu, bác sĩ chẩn đoán, hắn chỉ có thể sống thêm nhiều nhất là nửa năm.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nói cách khác, từ nửa năm trước hắn đã bắt đầu lên kế hoạch trả thù lần này, hắn muốn trước khi mình chết cũng phải giết hết kẻ hắn hận.”

Tô Hồng cũng nói, “Nếu vậy, hiện giờ chúng ta phát lệnh truy nã, xem như hắn trốn sâu đến đâu cũng rất nhanh sẽ bị bắt lại, kế hoạch hành động của hắn bị đứt đoạn, kế tiếp hắn sẽ làm gì?”

Ánh mắt của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời lóe lên, hai người cùng nhìn về phía Bao Chửng. Trên mặt Bao Chửng cũng lộ vẻ nghiêm trọng, hắn nhìn hai người gật đầu, ba người hai miệng đồng thanh, “Đồng quy vu tận.”

Bao Chửng đột ngột giơ tay, lần nữa gọi cho Công Tôn Sách, “A Sách! Lập tức điều tra sinh nhật của những người còn lại, ngày kỷ niệm kết hôn, ngày con cái kết hôn các loại, tóm lại chỉ cần là sự kiện lớn gần đây có liên quan tới họ là được! Phải nhanh!”

“Sự kiện lớn?” Đều bên kia điện thoại truyền đến âm thanh kinh ngạc của Công Tôn Sách, lát sau, giọng của anh cũng trở nên vội vã, “Cậu nói là cái tên điên đó muốn…”

“Đúng thế, cho nên phải nhanh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.