Chương trước
Chương sau
3 án 5 đã bắt đầu !!!!!!

“Bao đại ca, sao tôi không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cả?”

Bao Chửng nhíu mày, phát hiện ánh mắt tò mò của Triển Chiêu, bất đắc dĩ thở dài, “Vì vài chuyện trước đây, trong lòng Tiểu Bạch bị ám ánh tâm lý với chuyện nổ bom, nên tôi cho cậu ta nghỉ phép, bây giờ chắc cậu ấy đang ở nhà đây. Bất quá, tôi nghe nói cậu ấy luôn mất ngủ, bây giờ chắc cũng không ngủ.”

Phần nhật ký này được Triển Chiêu viết xong trên máy bay, viết nhật ký xong cậu cũng tắt máy, nghiêng người lên ghế máy bay, nhanh chóng ngủ thiếp đi mất.

Là một người thường hay ngủ sớm, khoảng thời gian gần đây Triển Chiêu quả thật quá vất vả. Phá án suốt ngày đêm, phá án xong lại dùng hết thời gian để chỉnh sửa lại tình huống vụ án, gặp mặt cha mẹ hung thủ, cuối cùng còn ngồi máy bay hết cả đêm.

Lúc lên máy bay, cậu cảm thấy cảm xúc của mình vẫn cứ luẩn quẩn chuyện vụ án, vì vậy thuận theo tâm tình bắt đầu viết ra.

Bây giờ, toàn bộ công việc đều kết thúc, cơn buồn ngủ lập tức xộc vào đại não của Triển Chiêu. Người chuyên ngủ sớm như Triển chiêu đã rơi vào mộng đẹp, trong mơ, không còn xuất hiện khuôn mặt của Tiền Minh, kẻ đã từng đâm cậu một dao, chịu án tử hình, mà ngược lại, xuất hiện thật nhiều hình ảnh xinh đẹp.

Bên cạnh trời chiều ngã về Tây, trên bãi biển thành phố H, có một thanh niên buồn cười mặc áo khoác đi bơi. Bạch Ngọc Đường một thân quần áo màu đen, bị nước biển làm ướt dính chặt lên thân thể, lộ ra vóc người đầy đủ. Triển Chiêu trong cơn mơ nhẹ giương khóe miệng, ngồi trên ghế xoay người, rơi vào giấc ngủ sâu. Chỉ một hai giờ nữa cậu sẽ trở về thành phố D, thời gian để cậu ngủ yên đã không còn nhiều nữa.

Lúc xuống máy bay, đã là rạng sáng ở thành phố D, điện thoại trên tay Triển Chiêu báo hiệu 4 giờ. Trời tháng hai vẫn còn rất lạnh, từ thành phố H ấm áp như mùa xuân trở về thành phố D lạnh lẽo, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy thích ứng không kịp. Để gió lạnh tạt vào mặt, Triển Chiêu gọi Taxi, chạy thẳng tới cục thành phố.

Không phải cậu không muốn về ký túc xá ngủ tiếp, mà thật sự là do thời gian cấp bách, tối hôm qua trước lúc lên máy bay, Bao Chửng còn cố ý gọi điện nói cho cậu biết, thành phố D đã xảy ra vụ nổ bom thứ ba. Triển Chiêu tin rằng, giờ này toàn bộ thành viên tổ trọng án đều nhất định trú ở cục cảnh sát chờ lệnh, chẳng có ai nằm nhà ngủ đâu.

Khi cậu bước vào phòng làm việc của Tổ trọng án, quả nhiên gặp được hầu hết tổ viên, Bao Chửng, Công Tôn Sách, Bàng Thống, Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ nhưng, lại chẳng thấy Bạch Ngọc Đường. Lòng Triển Chiêu có chút nhớ, bởi lẽ vụ án này vốn rất đặc biệt, cậu biết Bạch Ngọc Đường nhạy cảm với nổ bom như thế nào. Mà lúc này, toàn bộ tổ viên đều ở đây, thế mà Bạch Ngọc Đường lại không có, Triển Chiêu lập tức nhăn mày.

“Đội trưởng Bao, tôi tới rồi.”

Triển Chiêu vào cửa rồi, Bao Chửng vẫn luôn cúi đầu nhìn tài liệu, vốn không chú ý tới cậu, lúc này nghe Triển Chiêu chào hắn, hắn mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Triển Chiêu hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy căng thẳng hơn, “Đội trưởng Bao, vụ án sao rồi?”

“Cậu tới vừa đúng lúc, đây là toàn bộ tài liệu, cậu cầm lấy xem xem.” Bao Chửng cầm lấy hồ sơ vừa được chỉnh lý tốt đưa cho Triển Chiêu. Triển Chiêu không dám chậm trễ, vội cầm lấy, cẩn thận lật xem.

Những người khác đều thấy Triển Chiêu vào, nhưng bọn họ cũng giống Bao Chửng, đều đang có việc trong tay, căn bản không có thời gian nhìn Triển Chiêu một cái. Toàn bộ Tổ trọng án như rơi vào cuộc khủng hoảng trước giờ chưa từng có, không khí còn rất nghiêm trọng. Lúc Triển Chiêu bước vào cục cảnh sát, còn để ý thấy rất nhiều ký giả đang dừng xe phỏng vấn ở gần bãi đậu, mặc dù họ không vây quanh cục cảnh sát giống hồi Tiền Minh, nhưng vẫn rất chú ý nhất cử nhất động của nơi này.

Tốc độ đọc của Triển Chiêu rất nhanh, dùng 5 phút đã xem xong ba hồ sơ nổ bom, sau đó cậu đóng hồ sơ lại bỏ vào balo của mình.

“Có ý kiến gì chứ?” Bao Chửng nghiêm sắc mặt nhìn chăm chăm Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhíu mày, nhẹ nhàng lắc đầu, “thuốc nổ là loại C4 bình thường, lực phá hủy mạnh, nhưng là loại có thiết bị kích hoạt an toàn. Tôi nghĩ mấy ngày vừa rồi mọi người đều tập trung tra xét những thiết bị kích hoạt đó, không tìm được đầu mối sao?”

“Mấy thứ thiết bị này được chế tạo rất tinh xảo, không giống hàng nghiệp dư.” Bao Chửng cầm lấy hình chụp thi thể bị nổ bom chỉ cho Triển Chiêu, “Cục thành phố đã mời chuyên gia điện tử của đại học A đến giúp một tay, vị giáo sư đó nói nghi phạm có thể thiết kế nên thiết bị này chắc chắn đã được học về chuyên môn, trình độ bảo đảm không thấp hơn chuyên khoa của đại học.”

Triển Chiêu gật đầu, “Dựa vào tài nghệ của học sinh chuyên khoa điện tử của đại học A, phần lớn đều có thể thiết kế ra loại thiết bị này, mà ngay cả những sinh viên thuộc những khoa khác, nếu chịu đi học, tìm tài liệu liên quan cũng không khó khăn. Thư viện của đại học A, có thể tìm thấy rất nhiều tại liệu cùng kiến thức hữu dụng.”

“Những thư viện khác cũng có thể.” Bao Chửng bất đắc dĩ cười, “Xem ra chúng ta có thể mượn sổ ghi chép của tất cả các thư viện thành phố D để tìm hắn.”

Triển Chiêu cũng ngoắc ngoắc khóe miệng, cậu biết Bao Chửng đang nói đùa, vì họ cũng không chắc chắn kẻ tình nghi sẽ cần mượn đến những bộ sách chỉ cách làm thiết bị kích nổ. Nếu như phải thêm vào từng hoài nghi như thế để điều tra, thời gian của họ thật không đủ.

Triển Chiêu nhăn nhó, suy nghĩ một chút, nói, “Thông thường động cơ nổ bom sẽ là để trả thù hoặc tạo khủng hoảng, dĩ nhiên bầu không khí của thành phố d hiện giờ đã đủ hỗn loạn rồi, lại thêm bộ truyền thông đổ dầu vào lửa, nếu thật sự động cơ của kẻ tình nghi là như thế, thì hắn đã được như ý.”

Bao Chửng nghiêm mặt gật đầu, sau đó nhấp miệng, nói, “Có điều, giờ mà nói về động cơ của kẻ tình nghi thì còn sớm quá.”

“Phải.” Triển Chiêu tỏ vẻ đồng ý, sau khi trải qua án giết người liên hoàn lần trước, Triển Chiêu càng thêm cẩn thận trong việc sử dụng phân tích hành động. Cậu nhăn mày nhìn tấm hình trong tay Bao Chửng, “Bây giờ chuyện chúng ta biết còn quá ít, trước tạm bỏ qua động cơ phạm tội, chỉ nói về bản thân kẻ tình nghi. Kẻ tình nghi của án nổ bom đều là nam, tính tình hướng nội, quan hệ không tốt, có thể có tiền án. Có thể căn cứ từ phạm vi đại khái này để tiến hành điều tra từ những người từng có tiền án tiền sự, xem thử xem trong những người đó có bao nhiêu người đã từng tiếp xúc sâu với điện tử, hóa chất, sách vở chuyên môn về bom mìn hoặc tài liệu khác.”

Bao Chửng gật đầu,  “Được rồi, trước mắt xem ra chỉ có thể làm như thế thôi, chỉ mong thằng điên đó cho chúng ta thời gian lâu chút.”

Triển Chiêu cười khổ, “Lần này tôi cũng không ôm hi vọng quá lớn, căn cứ vào lịch của hắn, tôi nghi hành tung của hắn đã mất tích rồi.”

Bao Chửng nặng lòng, suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, lại vỗ vai Triển Chiêu, “Cậu vừa xuống máy bay đúng không? Về nghỉ ngơi trước đã, thời gian sắp tới sợ lại bắt cậu bận bịu với bọn tôi.”

Triển Chiêu cười cười, xoa ánh mắt đang đau, đột nhiên nhớ ra lý do chủ yếu khiến cậu chạy như bay cả để về thành phố D.

“Bao đại ca, sao tôi không thấy Bạch Ngọc Đường đâu cả?”

Bao Chửng nhíu mày, phát hiện ánh mắt tò mò của Triển Chiêu, bất đắc dĩ thở dài, “Vì vài chuyện trước đây, trong lòng Tiểu Bạch bị ám ánh tâm lý với chuyện nổ bom, nên tôi cho cậu ta nghỉ phép, bây giờ chắc cậu ấy đang ở nhà đây. Bất quá, tôi nghe nói cậu ấy luôn mất ngủ, bây giờ chắc cũng không ngủ.”

“Thật sao?” Triển Chiêu nhẹ nhăn trắn, cậu cũng nhớ lại ngày đó Bạch Ngọc Đường nằm trong sân, bùn đất khắp người, bộ dạng lúng túng toàn thân. Nghĩ tới đây, Triển Chiêu không khỏi lo lắng.

Bao Chửng bắt được biểu lộ của Triển Chiêu, tự nhiên cười, “Nếu cậu quan tâm cậu ấy như thế thì dứt khoát đến xem một chút đi, tôi chắc chắn nếu cậu ta thấy cậu thế này cũng sẽ rất vui, tâm trạng tốt, không biết chừng sẽ chữa được bệnh đấy.”

“Đến xem anh ấy, bây giờ?” Triển Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay của mình, lúc này hiện lên số 5 AM.

“Yên tâm, bảo đảm cậu ta tỉnh.” Ánh mắt Bao Chửng đầy ý khích lệ.

Triển Chiêu trợn mắt nhìn, sau đó cau mày suy nghĩ, cuối cùng như hạ quyết tâm, gật đầu, “Được, vậy tôi đi trước, Bao đại ca, có tình hướng mới nhất định cho tôi biết nha!”

“Được, cậu cứ đi đi.” Bao Chửng đưa mắt nhìn Triển Chiêu vội vã rời phòng làm việc, nụ cười trên môi cũng dần tĩnh lặng.

Lúc này, Công Tôn Sách nãy giờ ở bên không nói gì, im lặng nhìn tài liệu lại đột ngột đứng lên. Anh bước tới phòng nước rót cho mình ly sữa, rồi lại pha một ly cà phê cho Bao Chửng, mang hai ly đến bên cạnh Bao Chửng.

“Tới đây, nghỉ ngơi một chút.” Công Tôn Sách bưng ly cà phê đến.

“Cám ơn.” Bao Chửng quay đầu lại nhìn anh mỉm cười, suy nghĩ một hồi lại nói với Công Tôn Sách, “Cậu thấy, vấn đề của tiểu Bạch có giải quyết được không?”

Công Tôn Sách nhẹ thở dài, uống một hớp sữa, để xuống cái ly. Công Tôn Sách không trả lời, Bao Chửng cũng không nói về chuyện này nữa, nhưng hắn biết, vì sao Công Tôn Sách lại thở dài.

Tâm bệnh còn cần tâm thuốc, so với bệnh tật trên người, bệnh tâm lý khó trị hơn nhiều lắm. Bao Chửng nghĩ, Triển Chiêu là một người chuyên nghiệp, nhất định sẽ rõ chuyện này hơn hắn. Chỉ mong cậu ấy thật sự có thể giúp Bạch Ngọc Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.