“Đây chính là nguyên nhân khiến anh em ngã bệnh?” Nghe Bạch Cẩm Đường kể lại, ánh mắt Triển Chiêu cũng có chút ngơ ngẩn.
Thật ra giữaTriển Chiêu với Triển Huy cũng không giống anh em lắm, vì cha mẹ cả hai quá bận rộn, hầu như không có thời gian chiếu cố Triển Chiêu, nên có thể nói, từ nhỏ đến lớn, Triển Huy giống hệt một người cha chăm sóc Triển Chiêu trưởng thành, cho đến lúc anh vì chuyện học mà cãi nhau với cha mẹ rời nhà thì ngưng. Giống như không ai hiểu con bẳng cha, nhưng không phải con trai nào cũng hiểu rõ cha mình giống như vậy, Triển Chiêu cũng không hiểu rõ Triển Huy. Cậu không hiểu Triển Huy tại sao phải phản kháng lại sắp đặt của cha mẹ, cố ý làm lính, cũng không hiểu tại sao người hiền lành như Triển Huy lại muốn gia nhập loại tổ chức giết người hợp pháp như Lam Sư vậy.
Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng tạo nên hậu quả nghiêm trọng, Triển Chiêu đành bất lực, chuyện duy nhất cậu có thể làm là giúp đỡ Triển Huy mỗi khi tinh thần anh suy nhược. Xét theo thời gian, Triển Huy phát bệnh là hai tháng sau khi nhiệm vụ Lá chắn của Đại tống kết thúc, khi Triển Chiêu biết tin bệnh của Triển Huy đã tương đối nghiêm trọng. Anh không thể không giải ngũ chữa bệnh, quân đội cho anh một khoản tiền bồi thường, cũng xem như khá lớn, hỗ trợ được một thời gian trị liệu lâu dài. Nhưng tổn thương tinh thần không giống như tổn thương thể xác, muốn trị khỏi cần kiên trì dài lâu, thậm chí có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-trong-an/2539135/chuong-36.html