Chương trước
Chương sau
Mang theo nhiều người như vậy dĩ nhiên không thể lái xe nữa, dưới ánh mắt lom lom của Bạch Ngọc Đường, sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa tuy vẫn đen như cũ, nhưng cũng nhận mệnh cùng mọi người hướng về phía chân núi. Một nhóm chín người, đi khoảng hai mươi phút mới đến nơi, cũng may kí túc xá số 15 nằm ở nơi gần núi nhất, là một khu kí túc xá có vẻ hơi cô đơn, ba nữ sinh , bao gồm Đinh Nguyệt Hoa đều ở chỗ này. Thật ra chuyện Bạch Ngọc Đường không rõ, Đinh Nguyệt Hoa vừa rồi đích thực cũng không khoa trương. Dì quản lí kí túc số 15 là một kỳ hoa nổi tiếng cả giới quản lý của đại học A, người bị hại trong tay dì ấy trải rộng khắp tất cả các khoa, khoa nào cũng có. Không cần phải nói, ngay cả cô em như Đinh Nguyệt Hoa còn phải sợ dì ấy thì cũng hiểu rồi. 

Nhưng làm người ta kinh ngạc hơn chính là Triển Chiêu chỉ dựa vào vài câu nói đã giải quyết được dì quản lí, để ba nữ sinh thành công vào cửa mà không bị ghi lại báo cáo xấu gì. Bốn nam sinh đứng yên tại chỗ, lập tức nhìn Triển Chiêu như nhìn anh hùng một dạng, cũng không hề biết Bạch Ngọc Đường chẳng có chút cảm giác nào, còn cảm thấy đám nhóc con kia trông thật kỳ quặc. 

Triển Chiêu cũng không thèm để ý ba cái đó, suy nghĩ của cậu đã sớm bay lên giường rồi, vì vậy, cậu hướng mấy nam sinh kia phất tay, “Mấy người các cậu ở số mấy?”

“Bọn em—— số 8.” mấy nam sinh do dự chốc lát nhưng vẫn trả lời. 

“Số 8?” Triển Chiêu chợt nhướn lông mày lên, ánh mắt vừa rồi còn mơ mơ màng màng đột nhiên lóe sáng một cái, nhìn chòng chọc vào mấy nam sinh hỏi, “Là khoa tâm lí?” 

“——” bọn nam sinh liếc nhìn nhau, sau đó cả đám đàng hoàng cúi đầu, “Dạ, thầy Triển.” 

Triển Chiêu giơ tay lên xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ nhìn sang Bạch Ngọc Đường, “Mới nãy còn nói cô bé kia thế nào nhìn quen mắt như vậy, thì ra là giống với mấy cậu nhóc này, đều học khoa của tôi. Ngọc Đường, anh về trước đi, để tôi phụ trách đưa bọn chúng đền khu số 8, từ đây qua đó khá xa, nhưng một mình tôi mang người đi cũng được.” 

Nói xong, cũng không chờ Bạch Ngọc Đường trả lời, quay đầu nói với bốn nam sinh kia, “Mấy người các cậu, trước 3 giờ chiều này viết một bài báo cáo 5000 chữ cho tôi, đề bài là nguyên nhân tâm lí của người nghiện rượu.” thấy khuôn mặt của mấy nam sinh trong nháy mắt đã trở nên thống khổ dị thường, Triển Chiêu cười híp mắt nói thêm hai chữ, “Mỗi người.”

Nhìn Triển Chiêu từ từ bước chân đi đàng trước, đàng sau bốn nam sinh mặt mũi nhăn nhó bước sát theo sau, lại không có người nào dám bước lên xin tha thứ. Khóe miệng Bạch Ngọc Đường lại co quắp lên, hồi lâu sau mới có thể nỗ lực ép lại. Một Triển Chiêu như thế thật đúng là mới mẻ, chẳng lẽ đây mới là bản chất của cậu ta? Không biết tại sao, Bạch Ngọc Đường đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, không biết có thể đem con bé kia ném cho cậu ta dạy dỗ hay không ——— (Chú tiếp tay cho giặc tự cắm sừng mình?? =]]] )

Vừa nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường đã hung hăng nhíu lại chân mày, nhìn chăm chăm vào hướng Triển Chiêu rời đi thật lâu, cuối cùng thở một hơi dài. 

Mà bên kia, khi Triển Chiêu thành công đem bốn nam sinh đưa về kí túc xá, cùng quản lí kí túc xá mìm cười chia tay xong, quay người lại, cả người đã mềm nhũn ra rồi. Khổ quá đi—— 

Ngáp thật to, Triển Chiêu thất thiểu đi về hướng núi, đột nhiên cảm thấy đường đi phía trước vừa dài vừa khổ. Không biết có nên khỏi lên núi nữa mà tìm đại cái phòng học nào chui vô ngủ cho rồi? Cơ mà phòng học lại không có giường.—— đúng là tình thế khó xử . 

Bạch Ngọc Đường thấy chính là một Triển Chiêu đang cúi đầu, mơ mơ màng màng, lắc trái lắc phải, giống như lập tức chuẩn bị té xuống đất ngủ luôn một dạng. Bạch Ngọc Đường câu khóe miệng, bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng bước nhanh lên đón. 

Triển Chiêu lại chính vì chuyện này mà khó chịu, đi kiểu gì mà trước mặt động trúng bức tường, hơn nữa cái bức tường này còn động đậy, mình quẹo qua nó cũng quẹo qua (=]]] má cu tè vậy). Vì vậy cậu ngẩng đầu lên, đối diện với một ánh mắt đầy ý cười, uây, nhìn quen mắt thiệt nha—— 

“Lần đầu tiên tôi mới thấy có người vừa đi vừa ngủ, Triển Chiêu, cậu thật sự làm tôi đại khai nhãn giới rồi.” Bạch Ngọc Đường cực kỳ bất đắc dĩ, mỉm cười vẫy tay trước mắt Triển Chiêu. 

“Bạch —— Ngọc Đường?” Triển Chiêu chớp chớp mắt, lần này hoàn toàn tỉnh, cậu đẩy tay của Bạch Ngọc Đường ra, nở một nụ cười ngây ngốc, “Anh thế nào còn chưa đi?” (Anh chờ em =]])

“Tôi đi rồi, để cậu nằm lên lề đường ngủ hả?” Bạch Ngọc Đường khinh bỉ liếc Triển Chiêu, tiện tay lôi kéo, đã bắt được tay của đối phương, “Đi thôi, tôi đưa cậu về.” 

Triển Chiêu hơi ngẩn người, cứ cảm thấy có chỗ kỳ lạ, nhưng đại não không nghe sai khiến, làm cậu bây giờ không nghĩ ra lạ ở đâu, không thể làm gì khác hơn là làm theo không nghĩ nữa. Có người đưa về cũng tốt, vì vậy Triển Chiêu tiếp tục cúi đầu mơ màng, dù sao có Bạch Ngọc Đường dắt cậu cũng không sợ lạc. (Bế em nó về mẹ đi cho nhanh =)) dắt tay như đóng phim hàn xẻng) 

Cuối cùng, khi hai người đã trở lại được cửa vào kí túc xá của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhận chìa khóa do Triển Chiêu đưa tới giúp cậu mở cửa, sau đó nhìn Triển Chiêu trực tiếp té lên giường hoàn toàn ngủ say như chết. Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa ngơ ngẩn hết nửa ngày, do dự mấy giây, cuối cùng vẫn vào cửa.

Ngày thứ hai, Triển Chiêu bị một mùi thơm ngạt ngào đánh thức. Mở mắt ra, lại giơ tay lên xoa xoa cái trán đau nhức, ngủ chưa đủ khiến tâm tình của người ta không tốt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng choang, không biết là mấy giờ. Vén chăn lên, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng. Cậu tối qua trong lúc mơ mơ màng màng chỉ nhớ Bạch Ngọc Đường đưa mình về, sau đó thì sao? Sau khi vào cửa hình như cũng không có kêu anh ta, lập tức bò lên giường ngủ, ngay cả y phục còn không cởi. Cúi đầu nhìn lại chỉ thấy có áo thun, áo khoác không biết cởi từ lúc nào, chẳng lẽ nửa đêm mình đứng lên cởi? Nhìn xuống xíu nữa, a, ngay cả quần cũng cởi luôn sao? (mờ ám vãi chưởng)

Triển Chiêu xoa xoa đầu của mình, rời giường, men theo mùi hương đi tới phòng bếp, chỉ thấy trên bếp có một nồi áp suất nhỏ, còn đang được giữ ấm. Mở nắp ra, mùi thơm lập tức tràn đầy khu bếp hẹp, Triển Chiêu chép miệng, bụng lại kêu hai tiếng. Thở phào nhẹ nhõm, Triển Chiêu nhìn nồi cháo kia mỉm cười. 

Mà ở lúc Triển Chiêu vừa mỉm cười vừa ăn bữa sáng, Bạch Ngọc Đường còn đang ở đồn cảnh sát làm việc. Thật ra lúc gần sáng anh mới quay lại, đuổi Trương Long Triệu Hổ về nhà nghỉ ngơi, liền tập trung vào việc chỉnh lý vụ án. Làm cú cả một đêm, biết trở về thế nào cũng là trắng đêm mất ngủ, còn không bằng làm chút chuyện đứng đắn. Từ đầu đêm qua, công tác điều tra đã được triển khai ở các đồn cảnh sát. Những cảnh sát ở các đồn địa phương đó đều là người tinh nhuệ, năng lực phá án cũng rất cao. Không tới ba giờ đã gửi sang đầu mối hửu dụng. Cũng đồng thời với lúc Triển Chiêu mơ mơ màng màng ăn sáng, thân phận của nghi phạm giết người hung tợn đó đã được xác minh. 

Tiền Minh, 21 tuổi, thất nghiệp, đã từng làm công nhân vệ sinh ở văn phòng nơi nạn nhân Vu Tuệ Tuệ làm việc. Lúc cảnh sát khu vực cầm biên bản đi hỏi thăm công ty vệ sinh đó, dường như tất cả nhân viên đều chỉ ra Tiền Minh đầu tiên, hắn phù hợp với toàn bộ đặc điểm do Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nêu ra từ hình tượng tâm lí học. Hắn lớn lên bình thường, là loại người hễ rơi vào đám đông thì sẽ biến mất, cùng đồng nghiệp không hề có quan hệ qua, cho tới giờ nếu hắn không lên tiếng, không chừng ai cũng tưởng hắn bị câm. Hắn lúc nào cũng ăn mặc dơ dáy, ai cũng không thích hắn, cảm thấy người này quá u ám, cũng không muốn cùng hắn nói chuyện. Giám đốc công ty vệ sinh cũng cho biết, cái người Tiền Minh này xét về công việc cũng xem như ổn, không quá tốt cũng không quá xấu, nhưng không biết tại sao, mấy ngày trước lại xin từ chức. 

Cảnh sát điều tra nơi ở của Tiền Minh, phát hiện hắn quả nhiên sống một mình. cha mẹ hắn đã ly hôn khi hắn tròn năm tuổi, sau hắn chỉ sống cùng với mẹ, lúc hắn tám tuổi mẹ hắn đi bước nữa, đem hắn đến nhà họ hàng nhờ nuôi. Sau khi hắn lớn liền quay lại nhà cũ của cha mẹ mình, mà cha mẹ hắn mỗi người đều đã tái hôn lại có con riêng, cũng cho hắn ở. Hàng xóm phản ánh Tiền Minh hình như không bao giờ có khách, cả cha mẹ của hắn cũng đã không xuất hiện năm năm rồi. 

Cảnh sát xông vào nhà Tiền Minh, phát hiện một lượng lớn chứng cớ phạm tội của hắn. Bọn họ tìm được tim của Vu Tuệ Tuê, nhưng lại không cách nào tìm ra máu của cô. Trong mớ hỗn độn ở phòng ngủ, cảnh sát tìm được rất nhiều loại áo lót khác nhau của phái nữ, thêm vài ví tiền, chìa khóa, thẻ tín dụng các loại, hiển nhiên đều không thuộc về Tiền Minh. 

Tìm ra nghi phạm là chuyện tốt, nhưng tiếc một cái, bọn họ không tìm thấy Tiền Minh. Mà đồng thời khi đó, lại truyền đến một tin tức khác vô cùng xấu, lại phát sinh án mạng. Một nữ sinh viên đại học mười chín tuổi bị sát hại, thủ pháp gây án giống hệt lần đầu tiên, hơn nữa địa điểm phát sinh càng thêm nhạy cảm, cũng dọa cho Bạch Ngọc Đường giật mình. 

Địa điểm nữ sinh kia bị sát hại ở ngay đại học A, khu rừng bên ngoài khu kí túc xá Triển Chiêu ở, mà Đinh Nguyệt Hoa tối hôm qua cũng đã xuất hiện ở chính nơi này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.