Thời tiết ở thành phố Hoài Tấn năm nay rất bất thường, rõ ràng là một thành phố phía Bắc vốn khan hiếm mưa, sau khi bắt đầu mùa đông trời mưa suốt tám ngày liên tục, cả thị trấn như chìm trong nước, trời mưa, ẩm ướt và buồn tẻ, khiến mùa đông năm nay khó khăn hơn những năm trước.
Mặc dù đã cảnh cáo mấy lần qua điện thoại nhưng trước khi cúp máy, mẹ Trần vẫn không nhịn được lại lên tiếng, nhẹ giọng nói: "A Sinh, con phải nhớ nhắc cô bé Tiểu Phù mang theo quần áo dày. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên con gái người ta về nhà với con, không được để người ta bị cảm lạnh, biết không?"
Trên tầng cao nhất của một chung cư cao cấp ở Bắc Kinh.
Vòi nước trong phòng tắm đang mở, nước đổ xuống một chiếc chậu nhựa màu xanh nhạt, tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước bắn ra.
Trần Chí Sinh không mặc áo, ngồi xổm trước chậu nước, một chân dài cong lại, gân cốt săn chắc và rắn rỏi, vài giọt nước bắn lên cánh tay buông thõng của anh, để lại vài vệt trên làn da màu đồng, càng làm tăng thêm vẻ hoang dã.
Anh kẹp điện thoại di động vào giữa tai và vai, trong miệng ngậm điếu thuốc đang cháy dở, khói trắng bốc lên từ đầu thuốc, tạo thành một đám sương mù nhẹ, làm mờ đi nét sắc sảo, lạnh lùng trên gương mặt anh.
Nghe mẹ nói chuyện qua điện thoại, Trần Chí Sinh vẫn chăm chú nhìn cái chậu trước mặt, thuận miệng ậm ừm đáp: "Con biết rồi, mẹ."
"Biết thì tốt." Giọng điệu của mẹ Trần nghe có vẻ khá thoải mái, hiển nhiên là sắp gặp được con dâu mà bà hằng mong ước, tâm tình cực kỳ tốt, không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Được rồi, không nói nữa, nói sợ con lại than mẹ lải nhải, cúp máy đây."
"Chào mẹ." Sau khi tạm biệt mẹ qua điện thoại, khi đầu dây bên kia vang lên tiếng cúp máy, Trần Chí Sinh để điện thoại sang một bên.
Một lúc sau, chậu nhựa đã gần đầy, anh tắt vòi, một tay kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, tay kia cầm chậu nước đứng dậy, đặt lên bệ rửa mặt cạnh bồn tắm.
Đúng lúc này, có một tiếng tích tích nhẹ vang lên, ổ khóa mật khẩu ở lối vào được mở ra từ bên ngoài.
Một âm thanh "tích tích" trong trẻo vọng đến từ phòng khách.
Người đàn ông trong phòng tắm nghe thấy động tĩnh, hơi nhướng mày, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Trần Chí Sinh tuy đã ở thủ đô nhiều năm nhưng tính cách anh trầm tĩnh, sống nội tâm và không giỏi giao tiếp xã hội, ngoài những người bạn như Lương Tịnh và Hà Kiến Cần, anh hầu như không có mối quan hệ xã hội nào khác. Vì vậy, chỉ có một số ít người đến nhà anh vào lúc nửa đêm như vậy.
Mà người có thể mở khóa mật mã vào nhà anh, việc lên nhà anh cũng bình thường như đi về nhà riêng của mình, chỉ có một người duy nhất.
"Đêm khuya thế này mà không thèm bật đèn trong phòng khách, tối om như thế, suýt nữa tưởng anh không có ở nhà."
Căn hộ này là một căn hộ sàn phẳng có diện tích gần 300 mét vuông, giọng nói vọng từ ngoài huyền quan vào phòng tắm, mang theo một chút nghi ngờ và trách móc, nhưng vì giọng nói tự nhiên ngọt ngào và mềm mại nên dù có trách móc thì nghe lại cảm thấy như cô gái đang làm nũng với người yêu của mình, khiến không khí xung quanh tràn ngập sự dịu dàng, thấm vào lòng người.
Đến cửa, Hứa Tiểu Phù lẩm bẩm gì đó, đặt con vịt quay thơm nồng mang theo xuống, mở tủ giày màu đen trước mặt.
Gia chủ không có nhiều giày, trong chiếc tủ lớn còn trống rất nhiều, mấy đôi giày đều là màu đen tuyền, được sắp xếp ngay ngắn, từng chi tiết đều lộ ra một loại nghiêm túc và cẩn thận, giống như phong cách quân đội.
Tuy nhiên, trong số những đôi giày nam này có một đôi dép bông chính hãng Starry Loulou màu tím nhạt, con thỏ trên dép có một đôi mắt với hàng mi dài, cùng hai chiếc tai thỏ dài uốn cong tinh nghịch, cực kỳ không hợp với phong cách của toàn bộ tủ giày.
Hứa Tiểu Phù cởi giày của mình ra, ném xuống đất, tiếp tục lẩm bẩm nói: "Tủ của anh lớn như vậy mà anh lại ít giày quá, thật phí phạm không gian, lần sau em sẽ mang giày của em đến đây, em có rất nhiều đồ, tủ ở nhà cũng chật hết rồi."
Nghe vậy, Trần Chí Sinh ở trong phòng tắm nhếch khóe miệng mỉm cười, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, lười biếng đáp: "Không phải đã nói năm sau em sẽ chuyển đến đây sống cùng anh sao, lúc đó toàn bộ ngôi nhà này sẽ là của em, em có thể sử dụng mọi không gian tùy thích, anh không phản đối."
Lúc này Hứa Tiểu Phù đã thay dép lê, mang đôi dép bông thỏ đi đến cửa phòng tắm.
Nhìn qua khe cửa, thấy người đàn ông đẹp trai cởi trần.
Trần Chí Sinh cao 1m86, vai rộng, chân dài, thân hình cao lớn, sinh ra đã có lợi thế về thể chất, ngoài ra anh còn từng phục vụ trong đội đặc nhiệm Hỏa Hổ của quân đội nhiều năm, cuộc sống quân ngũ đã rèn luyện cho anh một thể chất tuyệt vời, từng cơ bắp trên cơ thể đều không hề phồng lên một cách phô trương mà tràn đầy sức sống và sức mạnh bùng nổ, cắn vào từng đốt xương, giống như một con ngựa xinh đẹp và mạnh mẽ, tràn đầy vẻ đẹp.
Hứa Tiểu Phù vốn dĩ là người da mặt mỏng, nhìn thấy cảnh này, cô lập tức đỏ mặt, đưa tay lên che mắt, chỉ để hở một chút qua kẽ tay, ngượng ngùng nói: "Anh ở nhà mình sao không mặc quần áo vậy."
Trần Chí Sinh: "."
Trần Chí Sinh im lặng, có chút không nói nên lời trước câu hỏi phi lý này. Sau ba giây, anh kiên nhẫn và thản nhiên trả lời cô: "Bởi vì đây là nhà anh, nên anh muốn không mặc thì không mặc, không cần có lý do."
Hứa Tiểu Phù xấu hổ, nghĩ thầm: Hình như cũng đúng.
Tại sao cô lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy QAQ.
"Hơn nữa anh phải gội đầu, mặc quần áo cũng không tiện." Trần Chí Sinh tiếp tục, cầm cốc đánh răng trong tay, dừng một chút, sau đó nghiêng người nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên, đầu ngón trỏ gõ nhẹ vào miệng cốc hai lần, "Đồng chí Tiểu Phù, bây giờ đồng chí rảnh không?"
Hứa Tiểu Phù tự nhiên gật đầu: "Em có. Làm gì vậy?"
"Đến đây gội đầu cho anh." Trần Chí Sinh nói.
Hứa Tiểu Phù nghẹn ngào, trong lòng nhất thời hơi bực mình, đúng lúc cô đang định ngạo mạn nói với anh một câu "Em không phải người giúp việc hay nha hoàn của anh, sao anh có thể sai em như vậy? Tốt nhất anh nên thay đổi thái độ đi" thì đột nhiên nhìn thấy người đàn ông đối diện nhìn thẳng vào cô với thân hình cao lớn nửa khom, mỉm cười, bình tĩnh nói thêm một chữ: "Mời."
"..." Cô bị sự đảo ngược kỳ lạ và cực kỳ đặc biệt này làm cho không nói nên lời, bước về phía trước lấy cốc đánh răng từ tay anh, múc một cốc nước ấm rồi đổ lên sau đầu anh.
Sau khi làm ướt hết mái tóc đen ngắn, cô đặt cốc nước xuống, tức giận dùng hai tay xoa đầu anh, trong lòng thầm mắng: Xem em xoa cho anh nổ đầu này.
Trần Chí Sinh chỉ đứng đó một cách lười biếng, khom lưng, hiếm khi tốt bụng để mặc cô gái nhỏ làm loạn trên đầu mình, đôi mắt anh tràn ngập sự cưng chiều, ánh mắt thoáng hiện lên một nụ cười dịu dàng.
Hứa Tiểu Phù nặn một ít dầu gội vào lòng bàn tay, thoa đều lên tóc anh, vừa gội đầu cho anh cẩn thận, vừa không nhịn được nói: "Có một vấn đề em tò mò bấy lâu nay, vì sao anh lại thích dùng chậu hứng nước gội đầu vậy?"
Trần Chí Sinh bình tĩnh nói: "Có hai lý do."
Hứa Tiểu Phù tò mò: "Hai lý do nào?"
Trần Chí Sinh: "Khi anh còn là quân nhân, điều kiện ở trạm đóng quân tương đối khó khăn, bọn anh phải dùng chậu để hứng nước gội đầu và xô để hứng nước tắm là chuyện thường xuyên."
Hứa Tiểu Phù: "Còn lý do thứ hai thì sao?"
Giọng điệu của Trần Chí Sinh đặc biệt thản nhiên: "Tiết kiệm nước, bảo vệ tài nguyên nước của đất nước là nghĩa vụ cơ bản của mỗi người dân."
Hứa Tiểu Phù nghe vậy không nhịn được nhìn anh với vẻ mặt đen lại, thầm nghĩ không ngờ anh lại là một công dân có đạo đức cao cả như vậy.
Sau khi gội sạch bọt trên tóc Trần Chí Sinh, Hứa Tiểu Phù đặt cốc đánh răng xuống, rút khăn tay ra lau vết nước còn sót lại trên tay, thuận miệng hỏi: "Này, em đã gội đầu xong cho anh rồi, anh định cảm ơn em thế nào đây?"
Trần Chí Sinh đứng thẳng người, tùy tiện lấy tay vuốt mặt, đôi mắt đen láy ẩm ướt dưới mái tóc ngắn vẫn đang nhỏ giọt. Anh nhìn cô, ánh sáng trắng nhẹ của phòng tắm phản chiếu vào mắt anh khiến đôi mắt anh trở nên mơ hồ đầy ẩn ý, anh nhướng mày nói: "Tiễn phật tiễn đến tây thiên, giúp người phải giúp đến cùng, sao không tiện tay sấy tóc cho anh luôn?"
"Cũng được thôi, ai bảo em tốt bụng như vậy." Hứa Tiểu Phù đưa tay phải ra trước mặt người đàn ông, không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, "Máy sấy tóc ở đâu?"
Trần Chí Sinh cong môi, bàn tay thon dài nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô, dẫn cô ra khỏi phòng tắm, chậm rãi nói: "Để ở chỗ ngủ."
Hứa Tiểu Phù: ? Hả?
*
Vào phòng ngủ chính, người đàn ông tìm trong tủ một chiếc máy sấy tóc, cắm điện rồi đưa cho Hứa Tiểu Phù. Ngay sau đó, cô được anh ôm ngồi đối diện trên đùi mình, sự chênh lệch cơ thể cực lớn khiến cô trông giống như một con búp bê nhỏ xinh.
Trong phòng ngủ lớn chỉ có một chiếc đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo, bầu không khí mờ ám đầy quyến rũ.
Hứa Tiểu Phù một tay cầm máy sấy tóc, một tay cầm lược, ngồi trên đùi Trần Chí Sinh sấy tóc cho anh. Lúc đầu, cô vẫn có thể nghiêm túc và tập trung, nhưng ngay sau đó cô thấy chóng mặt, đôi mắt ngấn nước, mọi suy nghĩ đều không thể tập trung vào việc sấy tóc.
Tiếng máy sấy tóc vo ve khiến đầu óc Hứa Tiểu Phù quay cuồng.
Một lúc sau, tiếng máy sấy tóc hoàn toàn biến mất, cô bị người đàn ông ôm eo một cách hống hách, những chiếc cúc ngọc trai trên áo sơ mi của cô không biết lúc nào đã bị mở ra, để lộ làn da tuyết trắng mịn màng, những đường cong mềm mại.
Anh áp sát cô, hít lấy mùi hương ngọt ngào đặc trưng của cô, sống mũi cao của anh thoảng qua làn da trắng như tuyết của cô.
Toàn bộ đầu óc Hứa Tiểu Phù mơ hồ, giống như vừa đổ cả mấy chục thùng hồ dính, rối bời mê man.
Đột nhiên, Trần Chí Sinh nói: "Mẹ anh vừa gọi cho anh, nói năm nay ở Hoài Tấn mưa liên tục, trời lạnh, bảo em chuẩn bị nhiều quần áo dày hơn."
"..." Hơi thở của Hứa Tiểu Phù đang run rẩy, kìm nén sự xấu hổ tột độ, dùng hết lý trí để trả lời anh: "Em hiểu rồi. Giúp em cảm ơn dì đã quan tâm."
Anh nghe xong, mỉm cười nhẹ nhàng: "Đến nhà anh rồi đừng gọi dì nữa."
Hứa Tiểu Phù vòng tay qua cổ anh, chớp chớp đôi mắt to đẫm lệ, ngơ ngác nhìn anh: "...Vậy gọi là gì?"
Trần Chí Sinh: " Em là vợ anh, đương nhiên phải gọi mẹ anh là mẹ."
"..." Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Hứa Tiểu Phù lại càng nóng hơn, cô nhẹ giọng xấu hổ lẩm bẩm: "Mới gặp bố mẹ anh lần đầu thôi, đâu có nói đến chuyện kết hôn, em mới hai mươi bốn hai mươi lăm, không vội."
Trần Chí Sinh: "Nhưng anh vội."
Hứa Tiểu Phù khịt mũi, cảm thấy không thể tin được: "Anh là đàn ông mà vội cưới sao?"
Trần Chí Sinh cúi đầu nhẹ nhàng nhấm nháp quả mọng gần như được đưa tới cửa, cắn nhẹ một cái như trừng phạt, nghe thấy cô phát ra một tiếng kêu yếu ớt mới hài lòng.
"Sao không vội được." Anh nâng cằm cô lên, dùng giọng lạnh lùng, nhìn xuống cô, "Anh là hoàng hoa khuê nam, nụ hôn đầu tiên là trao cho em, đêm đầu tiên cũng trao cho em, mà cô gái vô lương tâm em kéo váy lên liền không nhận người, em bảo ông đây phải đi đâu khóc đây?"
Hứa Tiểu Phù: "..." 666
HOÀN TOÀN VĂN
31.12.2024
*****
Editor: Sau một năm hai tháng thì cuối cùng đã hoàn toàn văn rồi bà con ơi~~. Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện đến ngày hôm nay, hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm 2024 rồi, chúc mọi người sang năm mới thật nhiều may mắn, hạnh phúc và vẫn sẽ ủng hộ tui trong các bộ truyện tiếp theo nhó. Happy new year 🧨🧨🎇🎆
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]