🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit+beta: LQNN203

Cứ như vậy, trước mặt mọi người, trò chơi đầu tiên trong phần đón dâu của đại công tử Phí gia bắt đầu.

Hai thanh niên cao lớn đẹp trai đứng đối diện nhau, hai người đối mặt nhau, trên mặt đều có vẻ lạnh lùng, tựa hồ bình lặng như mặt hồ.

Tuy nhiên, thực tế tâm lý của Phí Nghi Chu lại đang dao động mạnh mẽ giữa hai suy nghĩ "Hay là thôi, không thực hiện trò chơi này thì sẽ dùng cách khác, ai dám thực sự ngăn cản anh ôm vợ đi" và "dù sao bịt mắt cũng không nhìn thấy được, cứ nhào tới tô loạn đi, Dư Liệt còn xấu hổ hơn mình". Cảm giác lưỡng lự và căng thẳng khiến anh rất khó chịu.

Dư Liệt nhìn Phí Nghi Chu đối diện, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Anh đừng tới đây.

Một lúc sau, ngay trước khi Ân Tô Tô không nhịn được phải lên tiếng thúc giục, chồng thân yêu của cô cuối cùng cũng hành động - Phí Nghi Chu bước đôi chân dài về phía Dư Liệt đối diện, thỏi son được giữ giữa môi được in chính xác lên đôi môi mỏng của Dư Liệt.

Dư Liệt: "..."

Nhìn khuôn mặt gần gũi như vậy của người anh em, Dư Liệt vẫn im lặng, cảm nhận sâu sắc vùng bóng tâm lý của mình lúc này đã đạt tới vô tận.

Ở một bên, Phí Văn Phạn, Phí Vân Lãng và những người khác lập tức mở to mắt, không bao giờ nghĩ rằng cả đời mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy từ anh cả của mình, huống chi là mới lạ đến mức nào.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không quá coi trọng việc xem náo nhiệt, cố gắng hết sức nhịn cười đồng thời tận tâm làm chỉ huy hậu cần, giúp anh cả dùng miệng tô son cho Dư Liệt.

"Phía trên một chút, phía trên một chút!"

"Trái, sang trái một chút..."

"Lại sang phải, sang phải nữa..."

"Sắp xong rồi, anh cả kiên trì ắt thành công, kiên trì!"

Vài phút sau, trò chơi đầu tiên kết thúc. Khi Phí Nghi Chu tháo miếng bịt mắt ra, đôi môi của Dư Liệt đã được tô đầy son môi đỏ sẫm. Anh ta vốn có một khuôn mặt đẹp đến mức phô trương, khí chất anh ta cũng có chút gì đó vô lại, vừa thiện vừa ác, môi đỏ răng trắng, khiến anh ta trông giống như nhân vật phản diện trong những bộ phim tiên hiệp.

Ân Tô Tô nhìn bộ dáng của Dư Liệt lúc này, không khỏi hơi kinh ngạc, thầm nghĩ lão ngũ quả nhiên là người sáng suốt.

Quả thực, mặc dù các thiếu gia nhà họ Phí, trợ lý Hà hay Trần Chí Sinh đều có vẻ ngoài rất đẹp, nhưng so với Dư Liệt, vẫn thiếu một chút gì đó. Dư Liệt có khí chất rất đặc biệt, vừa chính trực vừa hơi bất cần, kết hợp giữa vẻ mạnh mẽ nam tính và sự thoải mái, lười biếng, dù có tô son cũng không khiến người ta cảm thấy khó coi mà lại thêm phần cảm giác tan nát.

Nhưng đáng tiếc là bản thân Dư Liệt lại không thích vẻ tan nát đó.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình với tư cách là một công cụ, anh ta nhận khăn giấy từ tay Phí Vân Lãng, rời khỏi hiện trường đón dâu để lau miệng.

Tiếp theo, Lương Tịnh và Hứa Tiểu Phù tiếp tục nỗ lực và nhanh chóng bày ra trò chơi thứ hai, thứ ba và thứ tư, các thành viên của đội người mẫu nam đều lên sàn, mọi người cùng góp củi, cuối cùng đã hoàn thành xuất sắc nhiều cấp độ do hai phù dâu cẩn thận bày ra.

Cuối cùng, Phí Nghi Chu đã tìm thấy chiếc giày cưới cuối cùng mà Hứa Tiểu Phù giấu trên lưng một con gấu bông khổng lồ, cầm trên tay và đi thẳng đến chỗ cô gái trên giường tân nương.

Bị ngăn cách bởi một lớp mạng trắng tinh, Ân Tô Tô nhìn người đàn ông mặc vest chỉnh tề đang đến gần, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào, nhịp tim cũng tạm ngừng lại nửa nhịp.

Trong lồng ngực vang lên tiếng trống, cô vô thức nín thở.

Cuối cùng, anh cũng đến trước mặt cô.

Sau đó, cầm giày cưới, quỳ một gối xuống.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ của Phí Nghi Chu, Ân Tô Tô xuất thần trong giây lát, mãi đến khi Lương Tịnh ở bên cạnh thì thầm nhắc nhở, cô mới hoàn hồn lại, mặt đỏ bừng, cẩn thận thò đôi bàn chân trần ra từ dưới váy cưới.

Phí Nghi Chu đưa tay nắm lấy mắt cá chân trái thon dài của cô, đặt lên đùi anh, cụp mắt xuống, cẩn thận xỏ giày cưới màu sâm panh vào bàn chân trắng nõn của cô gái.

Sau khi xỏ chiếc giày cưới bên trái, anh lại cúi đầu, nhắm mắt, hôn lên mu bàn chân cô.

Chỉ là một cái hôn thoáng qua, nhưng vô cùng ngoan đạo, đó là lời thề trọn đời mà hiệp sĩ dành cho công chúa của mình.

Cảnh tượng này được nhiếp ảnh gia chụp lại, cố định lại khoảnh khắc đó thành vĩnh cửu, cũng lọt vào tầm mắt của mọi người có mặt, khiến ai nấy vô cùng xúc động.

Sau đó, Phí Nghi Chu ngẩng đầu, nhướng mi nhìn Ân Tô Tô, anh cong môi, nhẹ nhàng nói: "Em từng nói, giữa chúng ta luôn có những chuyện tốt đẹp, anh cũng nghĩ như vậy, nếu không không thể nào trì hoãn lời cầu hôn suốt hai năm, hôm nay mới có thể bù đắp cho em."

Đôi mắt của Ân Tô Tô đột nhiên run lên, không nói gì.

Lại nghe Phí Nghi Chu nói: "Ân Tô Tô tiểu thư, em là giấc mơ mà anh đã giấu kín trong lòng nhiều năm, cũng là món quà độc quyền được ông trời ban tặng cho anh. Trong mắt anh, em là tất cả những điều đẹp đẽ trên thế gian, thậm chí còn đẹp đẽ hơn tất cả những điều đẹp đẽ. Anh yêu em, hơn cả sinh mệnh bản thân."

Nghe những lời này, mắt Ân Tô Tô đột nhiên ươn ướt, cô phải cắn chặt môi để kìm lại cảm giác muốn khóc.

Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào cô, trong mắt tràn ngập tình cảm sâu sắc: "Xin hỏi, em có đồng ý lấy anh không?"

"..." Ân Tô Tô nghẹn ngào không thể nói nên lời, chỉ có thể vội vàng gật đầu, "Em đồng ý, đồng ý."

Phí Nghi Chu mỉm cười, đưa cô bó hoa cưới.

Ân Tô Tô nhận hoa, không nhịn được nữa nhẹ nhàng đưa tay lau khóe mắt, thấp giọng trách móc: "Đón dâu nhất định phải làm em khóc sao. Nếu em khóc nhòe hết lớp trang điểm làm sao gặp người khác, làm sao làm lễ?"

"Trang điểm bị hỏng cũng không sao." Giọng điệu của Phí Nghi Chu bình thản, vừa nói vừa giơ tay vén mạng che mặt của cô lên, hôn nhẹ lên môi cô, thì thầm vào tai cô, dùng giọng chỉ có cô mới có thể nghe thấy, trìu mến nói: "Cô gái nhà anh vốn dĩ đã đẹp, dù thế nào cũng đẹp."

Khuôn mặt của Ân Tô Tô càng nóng hơn khi được khen ngợi, xấu hổ trừng mắt nhìn anh, hạ giọng nói: "Lại ở đây lảm nhảm, xem ra chị Lương và Tiểu Phù quá nhẹ tay với anh, không xử lý anh đến nơi đến chốn."

Phí Nghi Chu hừ nhẹ, lười biếng nhướng mày, trả lời cô: "Em nên cảm ơn họ vì đã không đi quá xa."

Ân Tô Tô nghi ngờ, thấp giọng hỏi: "Ý anh là sao?"

"Nghĩa là, em biết anh rất nhỏ mọn mà." Phí Nghi Chu tiến lại gần cô, cũng thấp giọng thì thầm, "Làm mất lòng anh, tối nay em tự cầu phúc đi."

Ân Tô Tô: "..."

Những người còn lại có mặt ở hiện trường, do cách xa nên đương nhiên họ không biết rằng một cuộc đối thoại sâu sắc đang diễn ra giữa chú rể và cô dâu. Khi mọi người nhìn thấy đại công tử và vợ yêu của mình nói chuyện thân mật, họ đều tưởng rằng họ đang trao nhau những lời tình cảm sâu nặng, không khỏi càng cảm động hơn.

Thất thiếu gia xúc động thậm chí còn lén lau khóe mắt, khụt khịt nói nhỏ: "Thật không dễ dàng cho anh cả và chị dâu mà."

Phí Văn Phạn không nói nên lời trước đứa em cảm tính này, liếc nhìn Phí Vân Lãng, cho biết: "Bố mẹ và ông nội chúng ta chưa bao giờ vì sự chênh lệch về gia thế mà gây khó dễ cho chị dâu, chúng ta cũng luôn tôn trọng, yêu thương chị dâu và chấp nhận chị ấy từ tận đáy lòng, đàn ông con trai, khóc lóc ầm ĩ ra thể thống gì? Làm như họ là Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài ấy."

"Anh hiểu gì chứ?" Phí Vân Lãng thậm chí còn khóc to hơn, "Em tận mắt chứng kiến ​​anh cả và chị dâu cuối cùng cũng thành đôi, từ đáy lòng mừng cho họ! Mừng đến phát khóc! Sao giống trái tim sắt đá như anh!"

Phí Văn Phạn: "."

Phí Văn Phạn hoàn toàn bất lực, xua tay: "Được rồi được rồi, em tiếp tục mừng tiếp tục khóc đi, anh thờ ơ anh im lặng."

"Được rồi, hai người bớt nói cho em đi." Phí Văn Mạn đứng trước mặt Phí Văn Phạn quay lại, hung tợn trừng mắt nhìn hai bảo bối sống: "Hôm nay anh cả và chị dâu tuyệt đối là nhân vật chính, hai người làm trò gì vậy? Ai muốn xem hai người diễn chứ."

Hai thiếu gia Phí gia nghe vậy có chút xấu hổ, gãi đầu im lặng.

Cả căn phòng rộn lên tiếng cười nói vui vẻ.

Không lâu sau, Phí Nghi Chu đặt một nụ hôn khác lên trán Ân Tô Tô, sau đó bế cô lên và rời khỏi phòng cô dâu được bao quanh bởi một nhóm người mẫu nam, đi đến xe cưới đậu trong sân của nhà cũ.

Tiếng ồn biến mất.

Hà Kiến Cần đang đi ở cuối đám đông, vô tình quay đầu lại nhìn thấy Phí Tông Lễ đang đi theo phía sau mọi người, cách lực lượng chính bốn năm bước.

Ngũ thiếu gia tuy rằng trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ, nhưng trong mắt lại có một tia buồn bã không hợp với ngày trọng đại này.

Hà Kiến Cần nhạy bén như vậy, chỉ trong nửa giây, anh ta đột nhiên hiểu được vẻ mặt bi thương của Phí Tông Lễ đến từ đâu.

Trợ lý Hà chậm rãi đi đến trước mặt Phí Tông Lễ, nhẹ giọng nói: "Tháng trước tôi đến nhà tù nữ ở núi Tần Bắc thăm tam tiểu thư, thông báo cho cô ấy về hôn lễ của đại thiếu gia, cô ấy nhờ tôi gửi lời, chúc đại thiếu gia và cô Ân Tô Tô tân hôn vui vẻ. Tôi cũng đích thân đến Tokyo để đưa thiệp mời cho nhị thiếu gia, anh ấy không nói sẽ đến hay không, nhưng ít nhất cũng đã nhận thiệp."

Phí Tông Lễ thở dài: "Năm đó chị ba đã làm một việc ngốc nghếch như vậy, anh hai vẫn luôn cảm thấy có lỗi với anh cả. Có lẽ không phải anh ấy không muốn đến, mà là anh ấy không biết phải đối mặt với anh cả và chị dâu như thế nào."

Trợ lý Hà giơ tay vỗ vỗ vai Phí Tông Lễ, nói: "Quá khứ đã là quá khứ, chuyện tương lai vẫn chưa đến. Mọi chuyện cứ để thời gian, đừng tự làm khổ bản thân."

Phí Tông Lễ im lặng vài giây, gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười, "Cảm ơn anh, trợ lý Hà."

*

Phí gia rất coi trọng phong tục dân gian và truyền thống, Thân Thái Lệ đặc biệt tìm người tính toán giờ lành dựa theo ngày sinh của hai đứa trẻ. Lễ cưới chính thức bắt đầu vào lúc 11 giờ 19 phút trưa.

Phòng tiệc tại Phí trạch ở Nam Tân đã chật kín những người nổi tiếng và ngôi sao.

Sau khi thay váy cưới chính, Ân Tô Tô trong bộ váy sa hoa lộng lẫy được đội ngũ tạo hình hộ tống đến lối vào sảnh tiệc, nắm cánh tay của bố cô, ông Ân Tự Cường.

Ân Tự Cường vỗ nhẹ vào cánh tay con gái, thì thầm an ủi: "Đừng căng thẳng. Dù lễ cưới có lớn đến đâu, cũng không lớn bằng khi con giành được giải thưởng."

"Thực ra con không sao." Ân Tô Tô nhìn bố một cái, "Bố, ngược lại con lo bố sẽ căng thẳng hơn."

Ân Tự Cường: "Ồ, bố ăn muối còn nhiều hơn con, con còn không căng thẳng, bố sẽ à?"

Ân Tô Tô gật đầu: "Vậy thì tốt ạ."

Cùng lúc đó, trong phòng tiệc.

Phí Nghi Chu đã quay lưng về phía cửa ra vào, lặng lẽ đứng chờ tại chỗ. Khi đếm ngược kết thúc, ánh đèn tối đi, ngọn đèn duy nhất bật sáng, chiếu về phía lối vào sảnh tiệc.

Tiếng nhạc piano du dương êm dịu vang lên trong không gian tĩnh lặng, Ân Tô Tô và bố cô, ông Ân Tự Cường, cùng nhau bước về phía sảnh lễ thiêng liêng trước mặt, bầu không khí đặc biệt trang trọng.

Tuy nhiên, vào lúc này, Ân Tô Tô nhận thấy điều gì đó, quay lại nhìn bố mình ở bên cạnh.

"Bố, không phải bố nói không căng thẳng sao?" Ân Tô Tô cau mày hỏi.

"Đúng." Ân Tự Cường bình tĩnh nói: "Bố không căng thẳng chút nào."

Ân Tô Tô: "Vậy sao bố cùng tay cùng chân với con như vậy?"

Bố Ân: "..." 囧.

May mắn ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cô dâu chú rể, sự cố nhỏ của bố cô dâu đã không gây sự chú ý, mọi người dường như đều cố tình không để ý.

Hoa hồng xanh nở rộ ở hai bên lối đi rộng rãi, tạo thành một cảnh tượng lãng mạn và đầy màu sắc.

Một lúc sau, Phí Nghi Chu chậm rãi quay người lại, anh ngước mắt lên, cô dâu của anh đang mặc bộ váy cưới Gothic do chính tay anh thiết kế, xinh đẹp đến mức không thể rời mắt, giống như một cô gái quý tộc bước ra từ bức tranh sơn dầu thời trung cổ.

Chỉ một ánh nhìn, dường như thời gian đã ngừng lại.

Phí Nghi Chu lơ đãng trong giây lát, cảm thấy mình như rơi vào một giấc mơ kỳ diệu.

Chỉ có trời mới biết rằng cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.

Khi anh nắm lấy tay Ân Tô Tô từ bố Ân, năm ngón tay thon dài của Phí Nghi Chu hơi run rẩy, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh, không chút lo âu, trên môi nở nụ cười dẫn cô lên lễ đài.

Từ giờ phút này trở đi, trong mắt bọn họ không còn ai khác.

Họ trao nhẫn cho nhau, chú rể phát biểu.

Cuối cùng, đến phần khiến Ân Tô Tô lo lắng nhất, đọc lời tuyên thệ.

Cô mở tấm thẻ tuyên thệ với đôi tay run rẩy, rõ ràng đã viết mấy trăm chữ một cách hùng hồn, nhưng bây giờ khi thực sự đối mặt với người đàn ông mà cô yêu thương nhất, cô mới nhận ra những câu chữ trang trọng này hóa ra lại nhạt nhẽo như vậy.

Cho nên, cuối cùng cô chỉ ngước đôi mắt sáng lên nhìn anh rồi cười nói: "Vốn dĩ tối qua em viết rất nhiều, sửa đi sửa lại, lo lắng đến nỗi sợ hôm nay những lời em đọc ra không đủ hay, không đủ ý nghĩa, sẽ làm anh mất mặt."

Phí Nghi Chu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô thật sâu.

"Nhưng bây giờ em chợt hiểu ra." Ân Tô Tô nói, "Như anh đã từng nói, đối với anh, em là em và chỉ là em. Cũng giống như vậy, đối với em, anh là anh và chỉ là anh. Trong tình yêu của chúng ta, chúng ta là những cá thể độc lập, tự do, bình đẳng, không cần phải quan tâm đến bất kỳ quan điểm thế tục nào."

Nói đến đây, Ân Tô Tô dừng lại một lúc, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, chân thành nói với anh: "Phí Nghi Chu tiên sinh thân mến của em, em không có nhiều kiến ​​thức uyên bác như anh, cũng không thể nói quá nhiều lời yêu thương cảm động và tao nhã, nhưng em yêu anh, từ tận đáy lòng, từ sâu thẳm tâm hồn. Được làm vợ của anh là điều may mắn lớn nhất trong cuộc đời em, được ở bên anh, đồng cam cộng khổ đến cuối đời, là niềm hy vọng lớn nhất của em cho đến hết cuộc đời."

*****

Editor: Đếm ngược 3 chương cuối🥳
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.