Chỉ trong vài giây, Ân Tô Tô, người được ôm trong tay Phí Nghi Chu đỏ mặt kinh ngạc, vừa xấu hổ vừa tức giận, cô không còn biết mình nên dùng biểu cảm gì khi đối mặt với đại lão biến thái có vẻ không bình thường này.
Play trong nhà bếp là cái quái gì, chỉ có anh mới có thể nói ra những lời hổ sói như vậy!
Cô mở to mắt nhìn anh, kiên quyết từ chối: "Không muốn. Tay, đầu và người em đều dính đầy bột mì, bẩn chết đi được. Em không đồng ý."
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Không sao, anh không để ý."
"Không phải anh không để ý, mà là đói ăn quàng!" Ân Tô Tô buột miệng nói một câu, sau đó lại đỏ mặt, nói nhỏ, "Hơn nữa, anh làm ơn dùng não yêu đương của anh suy nghĩ một chút đi, đây là nhà bếp, cửa sổ lớn như vậy, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy chúng ta thì phải làm sao?"
Phí Nghi Chu càng bình tĩnh mà nói: "Không sao. Anh có thể gọi trợ lý Hà, đảm bảo tối nay sẽ không có ai xuất hiện quanh nhà bếp."
Sau khi nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô có thể được miêu tả là chết lặng, sau đó vỗ bàn khen ngợi.
Cô luôn biết anh chàng này là một chú poodle năng lượng dồi dào, nhưng không ngờ chú poodle này lại nghĩ ra một chiêu trò dơ bẩn như thế, thậm chí còn nghĩ đến việc gọi điện cho Hà Kiến Cần dọn dẹp nhà bếp!
Mặc dù điều này quả thật sẽ khiến căn bếp trở thành một không gian riêng tư, nhưng chẳng phải cũng có nghĩa tất cả người trong Phí trạch đều biết đại thiếu gia này đang định cùng cô làm mấy chuyện mờ ám vào giữa đêm sao?
Có cho cô con đường sống không vậy? Sau này cô phải đối mặt với già trẻ lớn bé như thế nào?
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô gần như phát điên.
Nhìn thấy đại lão lấy điện thoại từ trong túi quần ra, có vẻ như đang định gọi cho trợ lý Hà, Ân Tô Tô trở nên lo lắng, không cần suy nghĩ, cô giơ tay giật lấy chiếc điện thoại giá cao ngất trời của Phí Nghi Chu, tiện thể lợi dụng lúc anh chưa kịp chuẩn bị thì xoay người như một con cá, trượt ra khỏi vòng tay anh.
"Không phải." Ân Tô Tô cầm điện thoại và lùi lại ba bước, thực sự sắp bị tên đàn ông này làm cho tức cười, "Anh nói thì nói, thật sự định gọi trợ lý Hà à? Phí A Ngưng, đầu anh thiếu một nhánh dây hả, như vậy chẳng phải mọi người sẽ biết chúng ta chim chuột trong bếp!"
"Đây là nhà anh." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu thản nhiên, "Anh muốn ở đâu yêu thương vợ mình hoàn toàn là quyền tự do của anh, người khác không có quyền can thiệp."
Ân Tô Tô mặt đỏ bừng, mắng anh: "Anh da mặt dày, đương nhiên đối với anh không quan trọng, nhưng anh bảo em sau này làm sao sống ở cái nhà này!"
Phí Nghi Chu nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: "Khoảng thời gian này, chăn ga trong phòng ngủ chính gần như được thay mỗi ngày, cả nhà ai cũng biết tình cảm vợ chồng của chúng ta rất hòa hợp. Đây là chuyện tốt, em không cần xấu hổ như vậy."
"... Trong bếp, ở nơi kỳ lạ như thế này làm chuyện lén lút, cái này mà gọi là tình cảm hòa hợp sao?" Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu óc quay cuồng vì tức, "Đây gọi là cuồng dâm kỳ lạ, người khác sẽ cho rằng chúng ta là kẻ biến thái. Em là một người có nguyên tắc, dè dặt và truyền thống, em nhất quyết không chấp nhận."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu lười biếng cười khẩy, đôi chân dài đi về phía cô, nhẹ nhàng nói: "Lúc trước Ân tiểu thư mặc đồ tình thú, dùng roi da nhỏ đánh anh, lúc đó anh lại không nhận ra em truyền thống và nguyên tắc như vậy đấy."
"... " Ký ức chết tiệt đột nhiên ùa về.
Ân Tô Tô: Nôn ra máu.jpg
Mặt Ân Tô Tô càng đỏ hơn, cô phải tăng âm lượng lên một chút để che giấu sự xấu hổ của mình, lẩm bẩm: "Anh bớt ở đây lan man đánh trống lảng đi!"
"Được, vậy tiếp tục thảo luận play trong nhà bếp của chúng ta."
Nói một hồi, Phí Nghi Chu đã đi tới trước mặt cô, thân hình cao lớn của anh giống như một cây đại thụ đứng trong màn đêm, tạo thành một cái bóng gần như bao bọc cô, chặn lại ánh sáng trắng nhạt từ trên cao chiếu xuống.
Anh cụp mắt nhìn cô, một lúc sau, anh duỗi bàn tay phải khéo léo của mình ra, dang ra trước mặt cô, bình tĩnh nói: "Trả điện thoại lại cho anh."
Ân Tô Tô từ chối. Không những không chủ động giao ra, còn nắm chặt điện thoại trong tay, chắp hai tay ra sau lưng, bộ dáng kiên quyết không chịu nhượng bộ, lắc đầu như trống bỏi.
Thấy vậy, Phí Nghi Chu nhẹ nhàng nhướng mày: "Em xác định không trả?"
Ân Tô Tô với vẻ mặt kiên định, không thể nhượng bộ, chính trực nói: "Không trả! Lần này em quyết không thỏa hiệp!"
Không ngờ, sau khi nghe những lời này, con trai cả nhà họ Phí hơi cau mày, trên gương mặt lộ ra chút biểu cảm khá phiền muộn, thở dài nói: "Cứ như vậy, anh cũng không còn cách."
Ân Tô Tô hoang mang, hỏi một cách ngờ nghệch: "Không còn cách gì cơ?"
Phí Nghi Chu nói: "Vốn dĩ anh định nhờ trợ lý Hà gọi cho người khác thông báo một chút, nhưng em không trả lại điện thoại cho anh, anh không thể liên lạc với trợ lý Hà, chỉ có thể..."
Ân Tô Tô: "Anh chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ tội lỗi xấu xa play trong bếp."
Phí Nghi Chu thản nhiên nói tiếp: "Anh chỉ có thể mạo hiểm bị người khác nhìn mà play em."
Ân Tô Tô: " ..."
Ân Tô Tô: "???"
Ân Tô Tô chết lặng đến nỗi não cô không thể tiêu hóa và tiếp thu những lời nhận xét dã thú hung ác này trong một lúc. Cô thậm chí còn nghi ngờ tai mình có vấn đề, dùng giọng nói run rẩy không thể tin được: "Họ Phí kia, anh còn là con người sao, như vậy rồi còn muốn play?"
"Tại sao không." Phí Nghi Chu nhếch khóe môi, cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Nguy cơ bị phát hiện bất cứ lúc nào luôn tồn tại, em lúc nào cũng căng thẳng, lo lắng, hoảng sợ, chẳng phải càng thú vị hơn sao?"
Ân Tô Tô: "..."
"Cho nên, có muốn trả lại điện thoại cho anh không?" Phí Nghi Chu nói, giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào cánh tay mảnh khảnh của cô: "Anh đếm đến ba, cho em cơ hội cuối cùng."
Vừa dứt lời, chưa kịp nghe thấy tiếng "1" đầu tiên rung lên trong không khí qua dây thanh âm từ tính của người đàn ông, Ân Tô Tô đã phải chịu đựng sự uy hiếp từ tên này, tức giận, bất đắc dĩ nhưng lại không biết phải làm gì, đành phải đưa điện thoại cho anh.
Phí Nghi Chu nhận lấy điện thoại, nở nụ cười rất lịch sự với cô, nhẹ nhàng đáp: "Ngoan."
Bên này, Ân Tô Tô biết tối nay cô sẽ không trốn thoát được nên không khỏi sụt sịt, ngước đôi mắt sáng của mình nhìn lên trên một cách đáng thương, thảo luận: "Chuyện đã đến nước này, em còn một điều cuối cùng muốn nói."
Phí Nghi Chu bị biểu hiện sắp anh dũng hy sinh của cô làm cho bật cười, đầu ngón tay vuốt nhẹ vành tai đỏ ửng của cô, gật đầu, vẻ mặt đầy kiên nhẫn: "Em nói đi."
Ân Tô Tô chớp mắt, "Khi anh liên lạc với trợ lý Hà, chỉ cần nói chúng ta đang làm sủi cảo, tuyệt đối không có ý định làm bất cứ chuyện gì không đứng đắn. Có được không?"
Phí Nghi Chu: "Được."
*
Một phút sau, Hà Kiến Cần, người vừa mới tắm và thay áo ngủ chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng điện thoại ở đầu giường, thông báo có tin nhắn mới.
Hà Kiến Cần là trợ lý của tổng giám đốc Phí thị, công việc cực kỳ bận rộn, việc nhận được tin nhắn công việc vào nửa đêm là chuyện bình thường. Anh ta đã quen với việc đó từ lâu rồi.
Hà Kiến Cần cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn mới là do đại BOSS nhà mình gửi tới.
Trợ lý Hà cau mày.
Một số kế hoạch do chi nhánh Châu Phi đệ trình cách đây vài ngày trước có nhiều sai sót, sếp không hài lòng ra lệnh cho anh ta phải phối hợp với quản lý cấp cao bên đó. Đáng tiếc, hiệu quả làm việc ở Châu Phi không cao lắm, đã 36 giờ trôi qua mà kế hoạch vẫn như cũ, không có cải thiện gì đáng kể.
Nửa đêm sếp tìm anh ta, chẳng lẽ là muốn hỏi chuyện này?
Trợ lý Hà có chút lo lắng, gõ gõ đầu ngón tay tiến vào hộp thoại với Phí Nghi Chu, nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh ta lập tức sửng sốt.
Sếp thân yêu: [Thông báo cho mọi người trong Phí trạch, không được ra vào nhà bếp ở tầng một trước bốn giờ sáng, cũng không được đi dạo trong vườn ngoài bếp. Phu nhân nhà cậu nói cô ấy và tôi chỉ đơn giản làm sủi cảo.]
Hà Kiến Cần: "..."
Trên khuôn mặt đẹp trai ưu tú tiêu chuẩn của Hà Kiến Cần, lông mày không thể không khẽ run lên. Nhưng anh ta xứng đáng là nhân vật đã theo Phí tổng của mình trải qua bao thăng trầm, cảnh nào mà anh ta chưa từng thấy qua?
... Mặc dù Hà Kiến Cần chưa bao giờ nhìn thấy một tin nhắn kỳ quái, lộ liễu và rõ ràng như vậy, nhưng hai giây sau, anh ta vẫn lấy lại bình tĩnh bằng cách dựa vào khả năng thích ứng siêu phàm và tâm lý vượt trội của mình, mặt mũi lạnh lùng trả lời: [Vâng thưa sếp, chúc ngài và phu nhân tối nay làm sủi cảo vui vẻ.]
Cho nên đêm hôm đó, Ân Tô Tô bị buộc phải lên con tàu lừa của con trai cả nhà họ Phí, cùng anh ở trong bếp "đơn giản làm sủi cảo" cho đến ba giờ rưỡi sáng.
Phải nói rằng đại thiếu gia thực sự rất vui khi làm món sủi cảo này.
Đầu tiên anh đặt chiếc sủi cảo mềm mại, trắng tinh trong tay lên bệ bếp, hôn từ đầu đến cuối, thậm chí cả mười ngón chân sáng bóng đáng yêu của cô cũng không bỏ sot, cuối cùng mới từng miếng, từng miếng nhai kỹ, nuốt xuống bụng, thưởng thức chiếc sủi cảo độc đáo có một không hai trên thế giới này.
Gần trưa ngày hôm sau, "cô gái sủi cảo" dần dần tỉnh dậy sau khi bị ăn gần hết cả đêm.
Ân Tô Tô nằm trên giường, mở to mắt nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, vẫn có chút ngơ ngác, mãi đến khi nhìn thấy chiếc tạp dề sáng màu mà người đàn ông đặt trên đầu giường, những ký ức đêm qua mới ào ạt ùa về tâm trí cô như một làn sóng.
Ngay lập tức, cô đỏ mặt rên rỉ, kéo chăn bông lên trùm kín đầu mình lại.
Đêm qua chiếc váy ngủ hoa nhí của cô, cùng với đồ lót, đều bị Phí Nghi Chu ném xuống đất, nhưng tạp dề vẫn được buộc chặt một cách cẩn thận.
Cảnh đáng nhớ nhất là khi cô đang nằm trên bệ bếp khóc, trong tầm mắt mờ mịt cô nhìn thấy khung cửa sổ trước mặt mơ hồ phản chiếu bộ dáng của cô lúc đó: Vòng eo thon gọn của cô bị mười ngón tay thon dài của người đàn ông ôm lấy, khuôn mặt đỏ bừng, mái tóc xoăn rối bù, đôi mắt mờ sương như hai vũng nước suối pha mật ong, khắp người chỉ có một chiếc tạp dề, trông nhu nhược thanh tú.
Một bầu không khí gợi tình cực kỳ mạnh mẽ tràn ngập khắp người...
Trong lúc đầu óc đang suy nghĩ lung tung, điện thoại dưới gối đột nhiên vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Ân Tô Tô.
Cô vỗ nhẹ khuôn mặt đỏ bừng và nóng bừng của mình, lấy điện thoại từ dưới gối ra, mở ra thì thấy đó là tin nhắn WeChat mới do tiểu Lục nhà họ Phí gửi cho cô.
Phí Văn Mạn:
[Tô Tô dậy chưa?]
Ân Tô Tô: [Đã trưa rồi, đương nhiên là chị đã dậy rồi. Làm sao vậy?]
Phí Văn Mạn: [Nghe nói tối hôm qua chị và anh trai em đã dành hầu hết thời gian để làm sủi cảo trong bếp, làm bao nhiêu cái vậy chị?]
Ân Tô Tô sửng sốt, gõ chữ: [... Sao em biết?]
Phí Văn Mạn: [Không chỉ có em, chú Thận lúc sáng gọi điện thoại cho bố tùy tiện đề cập đến chuyện này, hiện tại mẹ, ông nội, còn có lão tứ, lão ngũ và lão thất, cả nhà đều biết hết.]
Ân Tô Tô: [...==]
Phí Văn Mạn: [Sau khi mẹ biết được chuyện này thì rất vui, muốn chú Thận khuyến khích anh chị thực hiện những hoạt động ý nghĩa như thế này hơn, còn nói việc có cháu chỉ là chuyện nay mai thôi, bảo chú Thận đi chuẩn bị một ít thuốc bổ dưỡng cho lần mang thai sắp tới của chị.]
Ân Tô Tô: [............==]
Khóe miệng Ân Tô Tô co giật, cô dùng ngón tay run rẩy ôm trán, vô cùng cạn lời, trả lời không mạch lạc: [Lục à, chuyện không như em nghĩ đâu, kỳ thực anh chị thực sự đã làm sủi cảo, anh trai em còn băm nhân thịt nữa, không tin chị có thể vào bếp chụp ảnh cho em xem ngay bây giờ...]
Phí Văn Mạn: [He he he, chị không cần ngại như vậy đâu, mọi người đều là người lớn, hai người là vợ chồng hợp pháp, điều đó rất bình thường.]
Phí Văn Mạn: [Và tất cả tụi em đều biết chị và anh trai em chỉ "đơn giản làm sủi cảo" trong bếp, hoàn toàn không có suy nghĩ không không đứng đắn nào cả. Tin em!]
Phí Văn Mạn: [khuôn mặt ngay thẳng.jpg]
Ân Tô Tô: "...@#¥!"
Đặt điện thoại xuống, Ân Tô Tô không khỏi giấu mặt tuyệt vọng, trong lòng gầm lên như con chuột chũi - Phí Nghi Chu tên đại quỷ háo sắc anh, báo hại em lâm vào tình cảnh này, em phải giết anh!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]