Chín giờ tối, Hồ Thiến Tây quen đường dẫn Hứa Tùy đến phố ăn vặt đằng sau Kinh Hàng, đi bộ vài phút, Thịnh Nam Châu ngồi ở quầy thịt nướng vẫy tay với bọn họ.
Hứa Tùy nhìn qua đó, có mấy chàng trai, Châu Kinh Trạch mặc áo đen, quay lưng lại phía cô, tóc ngắn, để lộ ra một chiếc cổ trắng ngần.
Hồ Thiến Tây đi tới chỗ bọn họ, cẩn thận né tránh vũng nước, đứng ở nơi cách bọn họ khoảng một mét phàn nàn: "Mình thật sự không thích những nơi khói thuốc dầu mỡ thế này, người ta vốn thuộc chủ nghĩa tiêu dùng tinh tế đấy."
Thịnh Nam Châu đặt cốc trà xuống, cười lạnh: "Lần trước là ai gọi hai suất chân giò heo, một chục quả thận heo ấy nhỉ."
"Cậu... cậu... đừng có mà ngậm máu phun người, đồ chó mực!" Hồ Thiến Tây phóng lên trên muốn đánh anh ấy.
"Sao cậu suốt ngày chọc con bé thế?" Châu Kinh Trạch liếc xéo anh ấy một cái, menu cầm trong tay xoay một vòng để xuống trước mặt Hứa Tùy, "Muốn ăn gì tự gọi đi."
Thịnh Nam Châu suy nghĩ bản thân dù gì cũng là một anh chàng đẹp trai ngũ quan đoan chính, sao có thể là chó mực được? Thế là hai người lại tiếp tục cãi cọ không ngừng nghỉ, Hồ Thiến Tây túm cổ áo của anh ấy, nói: "Lần trước mình chỉ ăn có đúng một tí, cậu đừng có vu khống mình."
Hai người đấu đá nhau, Đại Lưu cũng có mặt, ngồi một bên chiêm ngưỡng từ đầu tới cuối, Châu Kinh Trạch co ngón tay gõ xuống mặt bàn, ánh mắt xoẹt qua hai người họ: "Hai người chuyển trường luôn đi, thích hợp học ở trường mầm non Mặt Trời Nhỏ hơn đấy."
Hai bạn học sinh nghe vậy lập tức buông tay, đúng lúc này ông chủ mang dụng cụ ăn uống đến. Hồ Thiến Tây tách đũa, nhưng không chọc thủng được chiếc bát nhựa.
Thịnh Nam Châu thản nhiên nhận lấy dụng cụ ăn uống ở trong tay cô ấy tách ra, còn dùng nước nóng tráng qua một lượt, nói: "Sao mà ngốc thế không biết."
Hứa Tùy mắc chứng khó xử, sợ đồ mình gọi mọi người không thích ăn, cô đẩy menu lại: "Các cậu gọi đi, mình ăn gì cũng được."
Đồ nướng bọn họ gọi chẳng mấy chốc đã được bưng lên, anh giai phục vụ ở đây hình như có quen biết với Châu Kinh Trạch, lúc bỏ đĩa xuống dưới còn hỏi: "Vẫn như cũ hả, mười chai Wusu?"
Châu Kinh Trạch dựa lưng vào ghế, cười nói: "Cảm ơn nhé."
Sau khi bia được mang lên, Đại Lưu cứ làm như mọi người đến dự tiệc cưới của cậu ta vậy, cốc của mỗi người đều rót rất đầy, còn nâng rượu quát: "Không uống là không nể mặt người anh em này đâu đấy."
Mọi người: "..."
Lúc đến lượt Hứa Tùy, cô từ chối theo bản năng, nhẹ giọng nói: "Mình không biết uống bia."
"Hứa Tùy à, hay là cậu uống một chút đi, nếu không học sinh giỏi như cậu ngồi ở đây, có mỗi bọn mình uống thì trông giống hiện trường phạm tội lắm." Đại Lưu khuyên nhủ.
"Nói vớ vẩn cái gì vậy." Châu Kinh Trạch giơ đôi chân dài đạp cho Đại Lưu một cái, giọng trầm thấp, "Được rồi, đừng ép người ta nữa."
Một nhóm người ngồi nói chuyện, Hứa Tùy chống cằm nhìn Thịnh Nam Châu và Hồ Thiến Tây oánh lộn, nghe Đại Lưu kể về một vài chuyện của Châu Kinh Trạch ở trong trường. Hứa Tùy nghiêm túc lắng nghe, Châu Kinh Trạch rời đi từ khi nào cô cũng không hay biết.
Đại Lưu giống như fan não tàn của Châu Kinh Trạch vậy, đập bàn nói: "Thành tích thực hành và văn hóa của ông Châu mình đều xếp thứ nhất đấy, lợi hại chưa. Giáo viên thích cậu ấy chết đi được, muốn để cậu ấy làm lớp trưởng, kết quả cậu ấy lại từ chối. Mẹ kiếp, tiếc thật, muốn cúp tiết tự học buổi tối mà không có ai bao che cho."
"Nhưng mà mình hay gây họa, lần trước ông Châu còn gánh tội giúp mình, cậu ấy bị phạt lăn với chạy bộ ở sân vận động, hình như là tháng trước thì phải, trời nóng nực, cậu ấy cởi áo đồng phục huấn luyện, toàn thân cơ bắp, khiến cho đám con gái ở xung quanh sân vận động hò hét không thôi." Đại Lưu uống hớp bia, bắt đầu ngưỡng mộ đường tình duyên của Châu Kinh Trạch, "Shit! Cậu ấy chính là cái máy thả thính đi bộ mà, ngày hôm sau bức tường tỏ tình trong trường bị thống trị, bên trên toàn là tên của ông Châu mình."
Trái tim Hứa Tùy thắt lại, cô hỏi: "Cậu ấy ở trường được nhiều người theo đuổi lắm à?"
Đại Lưu đang muốn lên tiếng thì một thanh âm lãnh đạm quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: "Đừng nghe cậu ta chém gió linh tinh."
Một hộp sữa xuất hiện bên tay phải Hứa Tùy, cô nghe thấy âm thanh kéo dịch của chiếc ghế bên cạnh, Châu Kinh Trạch đi rồi quay trở lại, một thân jacket đen, ngồi xuống ghế lần nữa.
Hứa Tùy sờ vào hộp sữa đó, là sữa nóng, cảm thán trước sự tinh tế vô ý của anh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."
Châu Kinh Trạch cười khẽ không nói gì, cầm chai bia ở bên cạnh lên uống. Thịnh Nam Châu dùng đũa gõ vào bát: "Các bạn thân mến, hôm nay chúng ta tụ họp ở đây là bởi vì có một chuyện mình muốn..."
"Nói thẳng luôn đi." Hồ Thiến Tây lườm nguýt.
"Cậu ấy muốn tìm mọi người để lập một ban nhạc tham gia cuộc thi của trường." Đại Lưu cướp mất lời mà Thịnh Nam Châu đã nhịn rất lâu rồi, "Cậu ấy muốn cậu giúp đỡ."
"Sao cậu lại nhiệt tình với mấy hoạt động trong trường thế?" Hồ Thiến Tây nghiêng đầu nhìn anh ấy.
"Bởi vì giải thưởng là đi Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Bắc Sơn hai ngày một đêm." Châu Kinh Trạch tiếp lời, "Cậu ta quỳ xuống cầu xin cậu rất lâu."
"Đúng vậy, mình nhớ cậu biết chơi ghi ta điện mà đúng không? Hỡi công chúa Tây Tây xinh đẹp mỹ lệ." Thịnh Nam Châu bắt đầu nịnh nọt.
Hồ Thiến Tây cũng không ra vẻ: "Được thôi, dù sao ngày nào mình cũng phải học bài sắp phát rồ luôn rồi."
"Tốt quá rồi, mình phụ trách đàn Phong cầm, Đại Lưu hát chính kiêm đàn Piano, ông Châu hòa âm và đàn Cello, cậu đàn ghi ta điện." Thịnh Nam Châu thở dài một hơi, "Còn thiếu một tay chơi trống nữa."
Bỗng nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng song vô cùng kiên định vang lên: "Mình biết chơi."
"Cậu?" Mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn Hứa Tùy.
Khi Hứa Tùy đang định lên tiếng thì di động phát ra một tiếng "ding", cô mở ra xem, là tin nhắn xin lỗi Bách Du Nguyệt gửi đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]