Châu Kinh Trạch nói câu này không có chủ ngữ, rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Trái tim của Hứa Tùy đập rộn ràng, đại não trống rỗng, cả người đờ đẫn:
"Hả?"
Châu Kinh Trạch thấy vành tai của Hứa Tùy ửng hồng, tưởng rằng cô ngại, anh nhướng chân mày: "Đúng là rất được săn đón."
Hóa ra chủ ngữ không phải anh, đó chỉ là một câu hỏi bình thường mà thôi. Hứa Tùy thầm thở phào trong lòng, song đồng thời cũng dấy lên một tia lạc lõng. Hứa Tùy vựng lại tinh thần, nhỏ giọng nói: "Không có đâu."
Buổi tối Hứa Tùy về đến ký túc xá, vừa mở cửa, Hồ Thiến Tây lao lên phía trước còn nhanh hơn cả 1017, cô ấy lắc lắc cánh tay cô, hỏi:
"Thế nào rồi?"
Hứa Tùy tách tay cô ấy ra, uống mấy ngụm nước trước, dưới ánh mắt quan sát gắt gao của Hồ Thiến Tây, cô chậm rãi lên tiếng:
"Không thế nào cả, chỉ ăn một bữa cơm rất bình thường, cậu của cậu chỉ coi mình là bạn thôi."
Hồ Thiến Tây lộ vẻ thất vọng: "Từ trước đến giờ trực giác của mình luôn rất chuẩn, lần này sai thật sao?"
Hứa Tùy không đáp lại cô ấy, cô kéo ghế ra ngồi xuống, vừa đọc lướt qua nội dung trong sách, vừa làm bài tập, thế nhưng lại chẳng tập trung được chút nào. Hồ Thiến Tây nằm bò trên chăn, đột nhiên mở miệng, hỏi một câu thăm dò:
"Có phải cậu... thích Châu Kinh Trạch không?"
Hứa Tùy nghe thấy lời này thì nguệch một dòng chữ màu đỏ rất đậm lên trên trang giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh/2428442/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.