Diệp Nam Nịnh cầm hộp sữa trở về, hay nói đúng hơn là bị Đỗ Khê Nhiễm đuổi về.
Cô cúi đầu liếc hộp sữa, đúng là khá ngon thật, chỉ tiếc Đỗ tổng không thích. Vậy cô không nên quảng cáo mãi, thế khác nào muốn khiến chị khó chịu?
Cô buồn chán thở dài, trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc, thuận tay đưa hộp sữa cho Hứa Hoan ngồi bên cạnh.
“Cho chị hả? Cảm ơn nhe.” Hứa Hoan thoải mái nhận lấy, đặt bên cạnh máy tính rồi tiếp tục uống trà sữa vừa giao đến, nhân tiện bàn đôi chút về chuyện công việc. Sau đó, cô liếc sang phía Minh Sương, đoạn nhỏ giọng hỏi, “Em rất thân với Minh Sương, em cảm thấy cô ta làm việc thế nào?”
Diệp Nam Nịnh: “Tụi em... hình như đâu thân lắm đâu.” “Vậy còn không thân. Cô ta chỉ nói chuyện với em và Hồ Giai Húc là nhiều thôi.” Hứa Hoan nói, “Em hé cho chị chút đỉnh đi, bình thường cô ta làm việc thế nào?”
Cũng khó trách Hứa Hoan lại tò mò. Cô đã làm trợ lý hơn hai năm rồi, muốn lên chức nhanh một chút, nhưng giờ lại xuất hiện một đối thủ có năng lực cạnh tranh rất mạnh. Ở cấp bậc này thì việc lên chức chưa chắc đã dựa vào thâm niên. Lỡ đâu người ta còn lên chức trước cả cô thì quá mất mặt.
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Em không rành công việc của cậu ấy lắm, đó giờ không để ý.”
Hứa Hoan bán tín bán nghi nhìn cô nàng một cái.
“Thật mà. Tụi em gần như không có nói chuyện công việc.” Diệp Nam Nịnh thành thật nói. “Nhưng em biết chị. Chị làm việc rất nghiêm túc, lại có kinh nghiệm và thực lực, không thua kém cậu ấy đâu.” “Thật không?” Rõ là đã được mấy câu nói đó làm hài lòng, Hứa Hoan nhe răng cười híp cả mắt, “Vẫn là Tiểu Diệp em tốt. Chờ chị lên chức rồi chắc chắn sẽ khao em một bữa ra trò!”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Buổi tối, Đỗ Khê Nhiễm không cần tăng ca. Cô xách túi, bước ngang qua chỗ làm việc của cấp dưới, vừa liếc mắt đã thấy được hộp sữa trên bàn Hứa Hoan. Bước chân cô chợt đổi hướng, đi đến bên cạnh Hứa Hoan mà hỏi: “Nhiệm vụ làm tới đâu rồi?”
“Đang làm đây. Sáng mai nhất định có thể giao cho chị.” Hứa Hoan đáp.
Đỗ Khê Nhiễm lại liếc sang chỗ Diệp Nam Nịnh, không một bóng người, chắc là đi ăn hay đi vệ sinh gì đó rồi. Cô bèn vờ như vô tình mà cầm lấy hộp sữa lên nhìn nhìn: “Cái này ở đâu ra đây?”
“À, Tiểu Diệp cho em đó. Em còn chưa uống nữa. Chị lấy không?” Vốn Hứa Hoan chỉ hỏi chơi khách sáo thôi, đoán chắc chị sếp sẽ không ham một hộp sữa cỏn con này, ngờ đâu Đỗ Khê Nhiễm lại muốn lấy thật: “Được, vậy chị lấy.”
Hứa Hoan: “...?”
Chờ đến khi Diệp Nam Nịnh cơm nước xong xuôi, trở lại chỗ ngồi thì lập tức nghe được lời tố cáo từ Hứa Hoan: “Tiểu Diệp, chị có lỗi với em. Hộp sữa tình yêu em cho chị bị Đỗ công chúa phỗng tay trên mất rồi. Chị chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi mà chị ấy đã cuỗm mất uhuhu.”
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc: “Đỗ tổng lấy hộp sữa đi rồi á?”
“Đúng vậy.” Hứa Hoan khóc không ra nước mắt.
Diệp Nam Nịnh suy ngẫm một lúc, hoài nghi lúc đầu Đỗ tổng từ chối là do mặt ngoài còn ngại, sau đó cuỗm hộp sữa của Hứa Hoan mới là bản tính thật giấu sau vẻ ngoài xoắn xuýt kia. Cuối cùng thì vẫn là thích uống chứ gì! Nhưng trước mắt là phải bù cho Hứa Hoan một hộp khác đã. Cô bèn nói: “Chị chờ chút, em đi lấy cho chị hộp khác.”
Hứa Hoan chợt khựng lại: “Ể? Còn nữa à?”
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh đứng dậy, bước đến sau lưng Minh Sương rồi vươn ngón tay, chậm rãi chọt bả vai đối phương.
Minh Sương quay đầu, thấy là cô bèn nở nụ cười: “Có gì không?”
“Sữa ấy, mình mua thêm một... ba hộp nữa.” Diệp Nam Nịnh thấp giọng nói.
Minh Sương mở ngăn kéo, bên trong là mười mấy hộp sữa được xếp ngay ngắn: “Hết số này, miễn phí cho cậu tất đấy.”
Diệp Nam Nịnh: “Không được.”
“Được, trao đổi đồng giá đi. Ngày mai cậu lại làm cơm hộp cho mình tiếp, thế nào?” Minh Sương đưa hộp đựng cơm đã rửa sạch sẽ cho Diệp Nam Nịnh, “Cơm hôm nay ngon lắm, rất mong ngày mai cũng được ăn đồ ngon như thế.” Diệp Nam Nịnh tỏ vẻ bối rối. Thấy đối phương đột nhiên ôm mặt như lại sắp làm nũng, cô vội nhìn quanh một lượt, sợ bị người ta để ý. Rồi cô lại nghĩ dù sao đã làm một lần rồi, làm thêm lần nữa cũng không phải không được. Thế là Diệp Nam Nịnh vội đáp: “Rồi rồi.”
Minh Sương cười giúp bạn chuyển mấy hộp sữa về chỗ ngồi, khiến mấy người Hứa Hoan nhìn mà ngơ ngác.
Diệp Nam Nịnh phát cho các đồng nghiệp khác mỗi người một hộp, còn lại cất hết vào ngăn kéo. Số này là để lại cho Đỗ Khê Nhiễm tất.
Sáng hôm sau, thấy Diệp Nam Nịnh lại chuẩn bị ba hộp cơm, Đỗ Khê Nhiễm cau mày: “Lại làm cho Minh Sương nữa đấy à?”
“Vâng, hôm nay là lần cuối cùng.” Diệp Nam Nịnh đáp.
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm hờ hững, lòng thầm nghĩ: A, hôm qua em cũng nói y như vậy! Đến công ty, Diệp Nam Nịnh đưa cơm cho Minh Sương, sau đó lấy từ ngăn kéo ra một hộp sữa, chạy vào văn phòng Đỗ Khê Nhiễm. Thấy chị không có ở đấy, cô bèn đặt sữa xuống, nghĩ thầm còn tận mấy hộp, có thể chia ra đến gặp Đỗ tổng rất nhiều lần ahihi.
Đỗ Khê Nhiễm từ gian trà nước trở lại văn phòng, vừa đặt bình giữ nhiệt xuống đã để ý thấy trên bàn có thêm một hộp sữa bò. Cô uể oải cầm lên, uống thì không muốn uống, cũng không muốn cho người khác, thế là nhét vào ngăn kéo. Để nó mốc meo bốc mùi trong đó luôn đi!
Giờ ăn trưa, Đỗ Khê Nhiễm đi hâm cơm, trùng hợp gặp phải Minh Sương cũng đang làm chuyện tương tự. Hai người liếc nhìn nhau rồi đồng thời ngoảnh đi, cứ như không hề quen biết.
Đỗ Khê Nhiễm nói thầm không có Diệp Nam Nịnh cái là cô không giả vờ làm người tốt nữa à? Đúng lúc này, Diệp Nam Nịnh cũng bưng cơm đến. Quả nhiên Minh Sương đứng trước mặt lộ ra ngay một nụ cười hiền hòa, còn nhân tiện chào luôn cô: “Tiểu Diệp, mau tới đây. Đỗ tổng, trùng hợp thế.”
Đỗ Khê Nhiễm: Ha ha ha ha.
Diệp Nam Nịnh bước đến bên cạnh các cô, lòng khấp khởi vui mừng nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm cũng đáp lại một nụ cười: “Đến rồi à.”
Diệp Nam Nịnh: “Vâng!”
Quay đầu, Đỗ Khê Nhiễm lại trở về với gương mặt không cảm xúc, đúng lúc bị Minh Sương để ý thấy, cô nàng bèn che miệng cười trộm.
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Lúc ăn trưa, Diệp Nam Nịnh vẫn trở về chỗ ngồi ăn cùng Hồ Giai Húc. Suy cho cùng thì gian trà nước tấp nập, đông đúc, nói không chừng sẽ có người lại bắt chuyện. Cô không muốn đối mặt với tình cảnh đó, né được là né tất. Đỗ Khê Nhiễm vừa tìm được một chỗ trống tại gian trà nước thì Minh Sương đã ngồi xuống bên đối diện, chẳng biết là vô tình hay cố ý. Cô cũng không thể lên tiếng đuổi người ta đi.
Cả hai cùng mở hộp cơm. Đồ ăn bên trong không mấy gì khác nhưng biểu cảm trên mặt hai người thì lại không giống.
Đỗ Khê Nhiễm hờ hững, mà Minh Sương lại tươi cười: “Đỗ tổng, chị cảm thấy cơm hộp Tiểu Diệp làm thế nào?”
“Ừm, ngon.” Nói thì nói vậy nhưng bữa này Đỗ Khê Nhiễm ăn chẳng thấy mùi vị gì, hoàn toàn không có cảm giác thèm thuồng ứa nước miếng như thường lệ.
“Tôi cũng thấy ngon lắm. Nếu được ăn cơm hộp do Tiểu Diệp làm mãi thì hay quá.” Minh Sương cười nói.
Đỗ Khê Nhiễm không đáp.
Minh Sương ăn một lúc, quan sát thấy vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm, đoạn nhỏ giọng hỏi: “Đỗ tổng, chị biết Tiểu Diệp có Crush không?” Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, giương mắt nhìn: “Sao vậy?”
“Chị biết người đó sao? Có thể nói tôi biết đó là người thế nào không?” Minh Sương nói, “Tôi thật sự tò mò quá, rốt cuộc Tiểu Diệp thích kiểu người ra sao nhỉ?”
Đỗ Khê Nhiễm hơi giương cằm: “Tự cô đi hỏi em ấy đi. Mấy chuyện này tôi không tiện tiết lộ với cô.”
“Nói vậy là chị biết người đó rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm cứng họng.
Minh Sương im lặng một lúc rồi bắt đầu hỏi me mé: “Vậy chị nói tôi biết đi, người đó có đẹp không?”
Đỗ Khê Nhiễm hơi nhướng mày, sau đó thẳng thừng nói: “Đẹp.”
“Có tiền không?”
“Cũng đỡ.”
“Cao không?”
“Ừ.”
“Ngực lớn không?”
“Khụ, khụ khụ...” Đỗ Khê Nhiễm vội che miệng, phải nghỉ một lúc mới buồn bực nhìn sang, “Cái này cũng hỏi được nữa hả?” “Đương nhiên.” Minh Sương nở nụ cười, che một tay lên miệng, hứng thú nói, “Dáng đẹp là thu hút lắm chứ, chị nói phải không?”
Đỗ Khê Nhiễm không muốn tiếp tục bàn chuyện dáng người với cô ta, cũng không muốn rơi vào bị động, thế là hỏi ngược lại: “Vậy còn cô, cô thích điểm gì ở em ấy?”
Cái người này, thế mà lại công khai nói ra mấy thứ đó ngay trước mặt cô!
Đỗ Khê Nhiễm: “Cho dù em ấy đã có người thích thì cô vẫn muốn theo đuổi ư?”
Minh Sương bình thản nói: “Làm thế có gì sai đâu? Cậu ấy thích người nọ thì có liên quan gì đến việc tôi thích cậu ấy? Nếu hai người họ đã xác định quan hệ thì OK, tôi đây tuyệt đối sẽ không đeo bám. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ người kia không thích cậu ấy nha.”
“Sao cô biết không thích...” Đỗ Khê Nhiễm nói, rồi giọng lại xìu hẳn.
Minh Sương cong môi: “Nếu thích thì sao Tiểu Diệp vẫn còn độc thân? Mà đã độc thân thì mọi người đều công bằng.”
Đỗ Khê Nhiễm biết đối phương nói đúng. Cô vẫn luôn hy vọng người tốt hơn mình sẽ xuất hiện để Diệp Nam Nịnh lựa chọn. Nhưng khi người nọ thật sự xuất hiện thì chẳng hiểu sao trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác khó chịu, bất bình, cứ như có người muốn giành đồ với cô, dù rằng thứ đồ đó cũng không thuộc về cô. Minh Sương: “Đỗ tổng, chị tin tôi không?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Tôi tin mẹ cô làm gì*?”
*Chỗ này chơi chữ. “Chị tin tôi không?” là “Nhĩ tương tín ngã mạ?”. “Tôi tin mẹ cô” là “Ngã tương tín nhĩ mụ”. “Mạ” với “mụ” đọc giống giống nhau.
“...”
Minh Sương bật cười: “Tôi nói tin tôi. Trong vòng một tháng, tôi có thể cưa đổ Tiểu Diệp.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Cô tự tin thế cơ à?”
“Đương nhiên.” Minh Sương cười tự tin, “Chỉ cần cái người cậu ấy thích kia cứ giữ nguyên hiện trạng thì tỉ lệ thành công của tôi cao gần 99%.”
Đỗ Khê Nhiễm hừ lạnh một tiếng, song trong lòng lại cảm thấy đối phương nói đúng. Minh Sương vừa xinh đẹp, gia thế lại tốt, còn biết cách lấy lòng con gái, mới mấy ngày thôi mà đã khiến Diệp Nam Nịnh làm cơm cho mình đến hai lần rồi. Ánh mắt Minh Sương chớp động, đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Đỗ tổng, chị bây giờ hình như không được vui nha. Tại sao vậy?”
“Tôi vui muốn chết đây này.” Đỗ Khê Nhiễm cười giả tạo nói.
“Hình như chị có thành kiến với tôi, tại sao? Tôi với chị không có bất hòa gì trong công việc chứ nhỉ?”
“Thành kiến gì đâu?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi lại.
“Cảm giác. Giác quan thứ sáu của tôi đúng lắm.” Minh Sương nhích lại gần hơn một chút, hạ giọng nói, “Từ khi vào công ty thì giác quan thứ sáu đã nói cho tôi biết hai chuyện. Một chuyện là Diệp Nam Nịnh, chuyện kia... chị đoán là gì?”
“Tôi ăn no rửng mỡ sao mà đi đoán mấy chuyện này của cô? Xin lỗi, tôi không hề hứng thú với vấn đề tình cảm của cô một chút nào. Tôi no rồi, cô cứ ăn từ từ.” Đỗ Khê Nhiễm cầm hộp cơm rồi bước ngay ra ngoài, chỉ còn Minh Sương ngồi tại đó, dõi theo bóng đối phương rời đi. Ánh mắt cô đảo qua lại giữa Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh, sau đó hứng thú dạt dào mà tiếp tục ăn cơm. Chiều, lúc đến báo cáo công việc, Hứa Hoan phát hiện Đỗ Khê Nhiễm trông cứ băn khoăn lo lắng thế nào, bèn dò hỏi: “Đỗ tổng, chị sao vậy? Mấy hôm nay chị lạ lắm nha.”
Đỗ Khê Nhiễm hồi thần: “Có sao?”
“Có đó, như có tâm sự.” Hứa Hoan nói, “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Đỗ Khê Nhiễm ngẫm nghĩ rồi vẫy tay.
Hứa Hoan lập tức nhiều chuyện thò tai đến gần, sau đó nghe thấy chị sếp hỏi: “Em cảm thấy cô Minh Sương này thế nào?”
Hứa Hoan âm thầm nhìn một cái, lại nhỏ giọng nói: “Em xem chị như người một nhà nên mới nói đó nha. Em không thích cô ta lắm, nhìn chảnh quá, chẳng thân thiện chút nào. Em chả muốn để ý đến cô ta đâu.”
“Đấy đấy!” Đỗ Khê Nhiễm như tìm được đồng minh, “Chị cũng thấy cô ta mưu mô, tính toán lắm.”
“Đúng đúng. Cặp mắt kia cứ láo liên suốt, nhìn qua nhóm tụi mình hoài, vừa thấy đã biết trong bụng có ý đồ rồi.” Hứa Hoan càng nói càng kích động, nắm luôn tay Đỗ Khê Nhiễm, liến thoắng không ngừng như pháo liên thanh.
“Đỗ tổng, bài Powerpoint kia...” Diệp Nam Nịnh vừa đẩy cửa ra đã thấy ngay cảnh tượng Hứa Hoan và Đỗ Khê Nhiễm tay nắm tay, vẻ mặt kích động, còn ghìm giọng xuống thật khẽ để nói chuyện.
Diệp Nam Nịnh đứng đờ ra ngay cửa, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tàn, chỉ đăm đăm vào tay hai người.
Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn xuống. Vốn không cảm thấy có gì, nhưng bị ánh mắt kia xoáy sâu vào, tự dưng cô lại có cảm giác quen thuộc như bị đánh ghen. Cô rụt tay về, ra mòi bình tĩnh mà nói với Hứa Hoan: “Xong việc rồi thì em trở về đi.”
“Dạ được.”
Hứa Hoan đi rồi, Đỗ Khê Nhiễm mới chột dạ ho khan hai tiếng: “Powerpoint làm xong rồi à?”
“Vâng, đã gửi cho chị rồi. Em đến để hỏi xem còn phải sửa chỗ nào không.” Diệp Nam Nịnh nói. “À, để chị xem...” Đỗ Khê Nhiễm cầm chuột, vừa mới mở tệp Powerpoint lên thì một cái bóng đã ụp xuống ngay trước mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nam Nịnh. Diệp Nam Nịnh cũng rưng rưng nhìn cô: “Chị và chị Hoan nắm tay nhau.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Đó không phải nắm tay, là bắt tay thôi.”
“Có gì khác biệt sao?”
“...” Đỗ Khê Nhiễm toan giải thích, “Đó chỉ là cái bắt tay giữa bạn bè với nhau thôi, đâu có bao nhiêu tình cảm. Em đừng nghĩ nhiều.”
Diệp Nam Nịnh: “Thế chị cũng không có tình cảm với em, em nắm tay chị được không?”
Đỗ Khê Nhiễm: “...” Vậy cũng được nữa hả?
Đỗ Khê Nhiễm buồn cười, lại thấy mắt Diệp Nam Nịnh cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc bên trong, giọng nói còn lộ ra cảm giác như chẳng còn thiết sống: “Em biết rồi. Đỗ tổng chị chẳng những không thích em mà ngay cả bạn bè cũng không muốn làm. Nắm tay cái thôi cũng không được.” Đỗ Khê Nhiễm hít sâu một hơi rồi chủ động vươn tay: “Nắm nắm nắm, mau nắm đi.”
Khi bàn tay Diệp Nam Nịnh áp lên thì Đỗ Khê Nhiễm còn cảm nhận được chúng hơi run rẩy. Lòng cô giật thót, sợ cô nhóc này sẽ buồn tới khóc, bèn hơi cúi đầu ra trước một chút để quan sát vẻ mặt đối phương.
Ngay sau đó, Diệp Nam Nịnh nâng mắt, nhìn chăm chú vào cô: “Đỗ tổng, em thích chị lắm đó. Hihi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]