Giương mắt nhìn khắp phòng lại một lần nữa, thời gian một giây lại một giây trôi qua.
Tào Ngưng bước ra cửa.
Trương Thanh Vận sáng sớm tỉnh dậy cũng không biết hôm qua Tào Ngưng có về, đứng trong phòng khách một lúc, bất giác ngây người. Căn nhà hai ngày nay không có bóng dáng người đó, im lặng tới đáng sợ.
“Ngưng Ngưng?” Chủ động gọi điện cho Tào Ngưng, nghe thấy bên kia truyền tới âm thanh huyên náo: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Suỵt, tôi đang trộm đứa nhỏ.”
Vừa nãy nghe thấy tiếng chuông điện thoại làm Tào Ngưng sợ hết hồn. Mà đứa nhỏ kia vừa nghe thấy tiếng chuông lại không khóc nữa, mở to hai mắt ra nhìn cậu.
Lúc này bảo mẫu đang ở trong phòng vệ sinh, mẹ cậu thì còn chưa có ngủ dậy.
Tào Ngưng cẩn thận bồng lấy đứa nhỏ đi ra cửa.
“…” Hắn đang trộm bắt đứa nhỏ mang đi?
Không biết tại sao Trương Thanh Vận vừa muốn cười vừa muốn khóc, trộm đứa nhỏ, này là chuyện gì…
“Cậu chờ tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Tào Ngưng ngồi trên xe, cầm lấy điện thoại nói chuyện với Trương Thanh Vận.
“Cậu có biết cậu làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Đã nghĩ tới chưa?” Giọng nói Trương Thanh Vận khàn khàn xen chút không xác định.
“Nghĩ tới rồi, không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ ổn mà đúng không?”
“Ừm.”
Bốn mươi lăm phút sau xe Tào Ngưng đã về tới dưới lầu, gọi Trương Thanh Vận xuống cùng đi tới nhà Trương ba xin sữa cho thằng nhỏ uống.
Vừa nhìn thấy Tào Ngưng một tay ôm đứa nhỏ một tay lái xe Trương Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh-vi-ca-cuoc-nhung-da-duoc-nhan-loi-thi-phai-lam-sao/1264925/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.