Mì thì Tào Ngưng không thích nên Trương Thanh Vận chỉ có thể làm chút canh.
Ướp thịt bằng bột khoai tây và chút muối, thịt sau khi được ướp xong nhìn óng ánh rất hấp dẫn. Thêm một chút hạt ngô để tăng khẩu vị, lại cho vào vài miếng nấm, vừa ngon vừa đủ dinh dưỡng.
Tào Ngưng ngửi thấy mùi đồ ăn bụng đã bắt đầu kêu ùng ục, chỉ là nãy giờ trong lòng chứa một đống oán khí thành ra không có khẩu vị.
Cậu rời khỏi phòng bếp, đi vào phòng ngủ của Trương Thanh Vận, chán chường nằm trên giường.
Lát sau cửa phòng bị đẩy ra, người kia đứng ở ngoài đưa mắt vào nhìn hắn.
“…” Tào Ngưng nhìn thấy đối phương liền trở mình, giả vờ ngủ.
“Không phải cậu nói đói bụng sao?” Trương Thanh Vận nói: “Ra ăn nè.”
“Không đói nữa.” Tào Ngưng nói, lấy chăn phủ đầu mình lại. Dù bây giờ đang là mùa hè nhưng trong phòng có mở điều hòa nên có chút lạnh.
“Cậu đi ăn trước đi, ăn xong chúng ta nói chuyện tiếp.” Giọng điệu Trương Thanh Vận rất nghiêm túc, dứt lời liền đóng cửa lại.
Tào Ngưng nằm trên giường cảm thấy có một cảm giác không tên ập tới, không nằm nổi nữa.
Ngồi dậy, rồi lại cảm thấy, hắn bảo ra thì mình ra liền…có phải hắn sẽ cảm thấy mình rất dễ dãi…
“Tào Ngưng.” Trước cửa lại vọng vào tiếng của Trương Thanh Vận, mang theo cảm giác uy hiếp rõ rệt.
“Đệt!” Tào Ngưng không thể làm gì khác đành phải bước xuống giường, mang dép vào rồi đi ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ có mỗi Trương Thanh Vận đang ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh-vi-ca-cuoc-nhung-da-duoc-nhan-loi-thi-phai-lam-sao/1264916/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.