Tất nhiên là suy nghĩ đó của Trương Thanh Vận không cách nào thực hiện được, Tào Ngưng cũng không thể theo cậu đi làm việc.
“Ông bà tôi ở dưới quê, cách Bắc Binh cũng không xa, gọi điện bảo tôi về đó thăm họ.” Tào Ngưng nằm trong lòng ngực Trương Thanh Vận nói chuyện điện thoại, nên nãy giờ Tào Ngưng nói gì cậu đều nghe thấy, không cần Tào Ngưng thuật lại.
“Bao lâu rồi cậu chưa về?”
“Chắc khoảng nửa năm.”
“Vậy thì lần này phải về rồi.” Trương Thanh Vận nói, ông bà tuổi đã cao lại nửa năm không gặp cháu, sinh nhật tới nữa lại già thêm một tuổi, gọi cháu về gặp mặt cũng là chuyện đương nhiên.
“Được rồi, vậy chiều nay tôi về.” Tào Ngưng cũng muốn như vậy, chỉ là cảm thấy có lỗi với Trương Thanh Vận, đây dù sao cũng là lần đầu tiên đối phương mời mình đi ra ngoài, mình lại không cách nào đi được.
Cậu tuy rằng không trực tiếp nói ra lời xin lỗi, nhưng từ vẻ mặt và ánh mắt có thể nhìn ra cậu đang vô cùng cảm thấy có lỗi.
Đương nhiên Trương Thanh Vận có thể nhìn ra, tỏ vẻ không mấy quan tâm nói: “Không sao, ngày tháng còn dài, chúng ta có thể từ từ đi.”
“Được.” Tào Ngưng gật đầu, trong lòng cảm thấy dễ chịu lên không ít, cậu chính là yêu thích sự thấu tình đạt lý này của Trương Thanh Vận.
Bản thân cậu cũng biết đối phương ở bên cạnh mình phải chịu áp lực rất lớn, không hề giống như bề ngoài thong dong mà người kia vẫn luôn tỏ ra.
Thế nhưng có thể làm sao, cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh-vi-ca-cuoc-nhung-da-duoc-nhan-loi-thi-phai-lam-sao/1264903/chuong-28-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.