Nghe được con số này Trương Thanh Vận cười muốn nội thương, này nói chính xác là cười còn khó coi hơn khóc, chấn động hơn cả việc sao chổi va vào địa cầu hay sao hỏa phát nổ…
Còn chưa tới mười chín, này rõ ràng là mười tám rồi.
Trương Thanh Vận vừa khiếp sợ lại vừa mừng, cũng may là qua mười tám tuổi rồi, bằng không với tội này của cậu đi bóc lịch là cái chắc.
“Không đúng, cậu làm sao mà mười tám được.” Cậu nói: “Em trai tôi năm nay lớp mười một, cũng sắp mười tám rồi.”
Cậu giơ mấy ngón tay lên tính toán, làm sao cũng không thể a.
“Sao không?” Tào Ngưng không hiểu mười tám có cái gì đáng ngạc nhiên như vậy, cậu nói: “Tôi đọc sách sớm, chưa tới sáu tuổi đã vào tiểu học rồi.”
“Sớm vậy?”
“Ừm, trong nhà ai cũng bận rộn không có thời gian trông coi.” Lúc đó ông bà Tào Ngưng còn chưa về hưu, ba mẹ lại bận rộn mà mời người lạ về nhà lại không yên tâm nên cho cậu vào tiểu học sớm.
“Nghe thật đáng thương.” Trong đầu Trương Thanh Vận lập tức hiện ra hình ảnh đứa bé vác trên người cái ba lô to thiệt to một mình tới trường.
“Cũng không có gì.” Tào Ngưng chính là bị bỏ rơi thành quen, nhờ vậy mới dần tập thành tính cách độc lập như bây giờ. Cậu một năm không về nhà cũng sẽ không muốn ba mẹ quản, ngày xưa không muốn bây giờ càng không.
“Cậu là con một?” Có ba làm lãnh đạo chắc là phải vậy nhỉ?
“Ừm còn có thể không phải sao?” Tào Ngưng dừng lại một chút, nói: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh-vi-ca-cuoc-nhung-da-duoc-nhan-loi-thi-phai-lam-sao/1264890/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.