Sau khi ra khỏi cửa phòng 403 Trương Thanh Vận đi xuống lầu 3, trở về phòng ngủ lấy đồ, bàn giao với anh em trong phòng một tiếng: “Đào nhi, tao ra ngoài đây, buổi tối có thể sẽ không về.”
Tiết Đào vung tay: “Đi đi, chơi vui vẻ.” Cậu ta cho rằng Trương Thanh Vận ra ngoài đi chơi với Tào Ngưng.
Trong lòng không khỏi tò mò, hai người này rốt cuộc có phải là thật hay không?
Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Trương Thanh Vận khi hôn Tào Ngưng, vấn đề này nếu là người của phòng 403 khẳng định sẽ không hỏi.
“Ừm, đi đây.”
Phương tiện đi lại của Trương Thanh Vận ở ngoài trường là chiếc xe đạp đã có chút cũ, bình thường cậu sẽ để ở chỗ giữ xe kế bên trường để mỗi khi ra ngoài còn có cái mà đi lại.
Chỗ cậu sắp đi tới là trường cao trung của em trai Trương Thanh Đình, cách chỗ này cũng không xa, đi xe buýt cũng chỉ mất hai mươi phút.
Tuy nói Trương Thanh Vận là người Bắc Kinh nhưng kì thực chỗ cậu ở là một nơi khá hẻo lánh, chỉ cần đi thêm chút nữa thôi sẽ không còn là Bắc Kinh nữa.
Hồi nhỏ cậu học ở trường gần nhà, lên cao trung cũng vậy, chỉ cách nhà có hai con đường.
Tới khi Trương Thanh Đình lên cao trung thì Trương Thanh Vận đã vào đại học, cậu lại không yên tâm để em trai học ở gần nhà, bởi vì ba cậu thường không quản mấy chuyện học hành này, con cái mình học lớp mình có khi ông ấy còn không nhớ, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-tinh-vi-ca-cuoc-nhung-da-duoc-nhan-loi-thi-phai-lam-sao/1264884/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.