"Bẫy rập mặc dù đã đắp không ít cành khô lá vụn, nhưng nếu như ngươi như nhìn kỹ, có thể phát hiện ra lá ở trên bẫy rập cùng lá ở một bên không giống nhau, rõ ràng điều này cho thấy chỗ đó đã bị người động tới, cái hố này chắc chỉ mới đào được vài ngày." Lạc Khinh Ca nhẫn nại giải thích cho Long Lăng Thiên.
Đôi mắt tinh tường của Long Lăng Thiên chớp chớp vài cí rồi lại hạ xuống, đáy mắt càng lúc càng thâm trầm.
Thời điểm nhìn đến chỗ đó, hắn cũng đã biết đó là một bẫy rập, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này cũng biết, hơn nữa còn phân tích đạo lý rõ ràng.
Nếu không phải sau lưng nàng có cái bớt hình cửu vĩ hỏa phượng thì hắn chắc sẽ hoài nghi nàng là Lạc Khinh Ca giả.
"Tiểu Thiên mau lên thôi." Lạc Khinh Ca vỗ một cái ở trên người Long Lăng Thiên, quay lại hỏi, "Ngươi có trèo cây hay không?"
"Biết rồi."
"Biết rồi là tốt rồi, nhanh lên nhanh lên, sơn tặc sắp mang đồ đi hết rồi"
"..." Xem nàng vội vã như vậy, còn tưởng rằng nàng sốt ruột muốn cứu người, nguyên lai là sợ đồ bị sơn tặc mang đi.
Long Lăng Thiên liếc xéo nàng một cái, sau đó, trò lên một gốc cây không lớn không nhỏ ở gần đó.
"Tốt lắm, đừng lên tiếng." Lạc Khinh Ca dùng khẩu hình miệng nói một câu, cũng mặc kệ Long Lăng Thiên xem hiểu hay không, liền từ trong rừng cây xông ra ngoài.
"Cứu mạng, cứu mạng a!" Lạc Khinh Ca nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thu-khuynh-thien-ta-quan-cung-chieu-phi/2339345/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.