Hôm nay là ngày thành hôn của cô gái mà tôi thương thầm nhiều năm, Minh Châu. Bởi vì thương thầm, cho nên tôi chỉ đóng vai trò của vị khách.
Từ đầu đến cuối tôi chỉ có thể ở một bên nhìn cô trong chiếc váy cưới rực rỡ cùng người khác bước trên thảm đỏ, cắt bánh, trao nhẫn,... giống như nhiều năm trước đây, ở một bên ngắm nhìn cô lớn lên. Gần ngay trước mắt nhưng chẳng thể nào chạm tới.
Tôi vẫn là một người quan trọng, nhưng không bao giờ là quan trọng nhất. Nụ cười của cô vẫn sẽ rực rỡ như ánh nắng mai nhưng không phải vì tôi.
Trên sân khấu, cô dâu cùng chủ rể vừa kết thúc một loạt nghi thức. Mc nâng lên ly rượu trong tay, nói: “Chúng ta cùng nâng ly vì hạnh phúc của đôi bạn trẻ nào!”
Các vị khách hưởng ứng, đồng loạt nâng cốc.
Cô dâu, chú rể cười thật hạnh phúc.
Tôi cũng cười, dù thế nào cũng chúc em hạnh phúc. Tôi luôn luôn tôn trọng quyết định của em!
Uống cạn ly này, tôi sẽ thôi thương nhớ em, đặt tình cảm một thời niên thiếu sâu dưới đáy tim. Để một lúc nào đó khi trái tim tôi không còn loạn nhịp vì em, nó sẽ trở thành kỉ niệm mà tôi quý trọng.
Tôi không nhớ nổi mình đã uống bao nhiêu rượu, chỉ thấy đầu choáng váng khó tả, lảo đảo trở về căn phòng nhỏ của mình ở gần trường. Đến cổng lại bất ngờ đụng phải một người, người đó hốt hoảng kêu lên: “Ôi, thầy, sao lại say thế này!”
Giọng nói này hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755571/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.