Nguyên Khôi nhìn cô giống như đã bỏ quên thứ gì đó rất quan trọng, định đưa cô quay lại tìm, thế nhưng câu nói của Minh Châu lại khiến cậu dở khóc dở cười.
Cô nói: “Mình đã quên chụp lại rồi.” Cậu lúc đó thật sự rất đẹp!
Tại sao cô có thể mải ngắm trai đến mức bỏ quên một việc quan trọng như vậy, thật là chẳng ra làm sao.
Nguyên Khôi chỉ nghĩ cô muốn chụp lại cảnh hoàng hôn, mà cảnh ấy ngày nào chẳng giống nhau.
“.... Hôm khác lại đưa cậu đến là được.”
Minh Châu lòng còn tiếc hận, nhưng vẫn vui vẻ cười, giơ tay đòi móc nghéo.
Nguyên Khôi vốn chẳng thèm để ý tới hành động đậm chất trẻ con này, nhưng mà Minh Châu cớ giớ mãi, ngón tay nhỏ nhắn cứ lắc lư trước mặt cậu.
“Nhanh lên đi, tay tôi muốn rụng rời rồi.”
Nguyên Khôi miễn cưỡng móc tay.
“Trẻ con!”
Đi khỏi con đường hoa cỏ lau, Minh Châu nhìn con phố sáng rực và những cột đèn giao thông không ngừng nhấp nháy nói: “Cứ như là bước qua cánh cửa thần kì của Doraemon vậy!”
Nguyên Khôi bật cười.
Minh Châu đấm nhẹ vào lưng cậu: “Có gì đáng cười chứ?”
“Không đáng cười chút nào.” Tuy miệng nói thế nhưng nụ cười lại càng rực rỡ hơn trước.
Minh Châu lại đấm thêm hai cái vào người cậu, chợt cô níu áo cậu, bắt cậu dừng xe lại.
“Sao thế?”
Minh Châu hất cằm chỉ vào tiệm kem, dáng vẻ đại gia nói: “Gia đang bị tổn thương, cần có một ly kem mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/to-thich-cau/2755545/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.